VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1052

 

Mộ Dung Bắc Uyên hơi có bệnh sạch sẽ, nên chỉ một mình hẳn sử dụng suối nước nóng kia.

 

Chẳng lẽ hẳn đã hứa với Triệu Thanh Nghi cho nàng ta cùng dùng sao, sao hắn không nhớ ra chuyện này.

 

Không hiểu tại sao, vừa nghĩ tới chuyện ngâm mình cùng Triệu Thanh Nghi trong cùng một suối nước nóng, trong lòng của hắn lại cảm thấy hơi mâu thuẫn.

 

Chỉ là hắn không thể hiện ra ngoài, dù sao hắn luôn cảm thấy hổ thẹn với Triệu Thanh Nghi.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn lấy ngón tay vuốt nhẹ phần bả vai qua lớp vải áo.

 

“Vương phi nàng có tên gọi khác hay khuê danh gì không?”

 

Triệu Thanh Nghi nghĩ Mộ Dung Bắc Uyên muốn dùng một cách gọi thân thiết hơn để gọi mình nên vui mừng nói: “Có, lúc nương của thần thiếp vẫn còn, bà thường gọi thiếp là Song Song. Bởi vì hai chữ sau trong tên của thần thiếp trông cũng hơi giống nhau, nương lại không biết nhiều chữ nên cảm thấy giống nhau và gọi thần thiếp như vậy”

 

“Song Song? Ngoài cái tên này ra, nàng còn có tên gọi nào khác không?”

 

“Tên khác sao?”

 

Triệu Thanh Nghi suy nghĩ một lát: “Không có, một người cũng đâu thể có tới mấy cái tên” Trái tim Mộ Dung Bắc Uyên như bị siết chặt.

 

Xem ra không phải là Triệu Thanh Nghị, vậy thì làm sao có chuyện ấy được?

 

Những người khác có tư cách để khắc chữ trên người hắn sao, kể cả Mộ Dung Bắc Uyên không nhớ gì thì hắn cũng biết rõ ràng tính tình của mình.

 

Với tính tình của hắn, làm sao hắn có thể dung túng đối phương đến mức độ như vậy. Trừ khi đối phương là một người vô cùng quan trọng, mới có thể ép hắn phải dùng cách thức này để ghi nhớ.

 

Rốt cuộc Khương Lan là ai?

 

Thấy Mộ Dung Bắc Uyên yên lặng không nói gì, Triệu Thanh Nghi không khỏi thấp thỏm không yên.

 

“Vương gia làm sao vậy?”

 

“Không có gì, bản vương chỉ thấy tò mò nên mới hỏi một câu thôi.

 

Vương phi đêm khuya tới đây không biết là có chuyện gì không?”

 

Triệu Thanh Nghi đỏ mặt, nàng ta do dự một lát rồi mới lên tiếng: “Thần thiếp thân là nữ nhân của ngài, đương nhiên là muốn phục vụ vương gia, hay tối nay vương gia để thần thiếp ở lại bên cạnh ngài” Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội.

 

Hắn hằng giọng một cái: “Vừa nãy bản vương cảm thấy thân thể không dễ chịu lắm, cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Nếu có người bên cạnh, sợ rằng ta sẽ khó ngủ, vậy nên quãng thời gian gần đây ta sẽ không làm phiền vương phi hầu hạ nữa” Ánh mắt Triệu Thanh Nghỉ lóe lên vẻ thất vọng, nàng ta vẫn chưa cam tâm từ bỏ mà còn cắn môi.

 

“Thế nhưng lúc trước thần thiếp cũng thường xuyên ngủ cùng ngài, nếu thân thể vương gia có chỗ nào khó chịu, càng cần có người ở bên cạnh ban đêm để chăm sóc, tránh việc ngài xảy ra chuyện mà lại không ai hay biết gì”

 

“Sao ta có thể quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Vương phi, bên ngoài điện ban đêm vẫn có người canh gác. Nếu có chuyện gì xảy ra, đám nô tài sẽ lập tức nghe thấy động tĩnh. Vương phi không cần lo lắng, nàng mau về nghỉ ngơi đi. Khoảng thời gian này, nàng nhất định cũng mệt mỏi rồi” Mộ Dung Bắc Uyên nói chuyện rất quan tâm, Triệu Thanh Nghỉ có thể nhìn ra vương gia thật sự không muốn nàng ta ở lại.

 

Nàng ta chỉ có thể cố kìm xuống sự không cam lòng trong tâm rồi bất đắc dĩ rời đi.

 

Thấy Triệu Thanh Nghỉ cuối cùng cũng chịu đi, Mộ Dung Bắc Uyên thở phào nhẹ nhõm, thật sự là một cảm giác vô cùng thoải mái.

 

Cho dù hoang mang hay buồn rầu, Mộ Dung Bắc Uyên không thể không thừa nhận, lúc ở chung với Triệu Thanh Nghi, hắn thật sự cảm thấy không tự nhiên, thoải mái.

 

Cả người hắn hình như đều căng cứng.

 

Khách sáo, dối trá và kháng cự.

 

Những cảm giác khó hiểu này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.

 

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Dung Bắc Uyên ngồi xuống cạnh giường xoa giữa trán. Đột nhiên hắn cất tiếng: “Đông Diêu, ngươi vào đây!”

 

Đông Diêu nhanh chóng xuất hiện ở nội điện: “Vương gia, có chuyện gì vậy?”

 

“Ngươi là người ở gần bản vương nhất, vậy nên ngươi nhất định biết rõ những người ở bên cạnh bản vương. Vậy… vậy ngươi có từng nghe qua một người tên là Khương Lan không?”

 

Đông Diêu đánh trống ngực, hắn ta lo lắng nuốt nước miếng: “Vương, vương gia vì sao tự nhiên ngài lại hỏi tới chuyện này?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên vươn tay, kéo cổ áo ra, để lộ một ấn ký phía trên xương quai xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi