Quả nhiên Tôn Đáp ứng không khiến cho Triệu hoàng hậu thất vọng.
Rất nhanh đã cho nàng ta đã lấy được loại thuốc mật từ ngoài cung.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Đáp Ứng đã trang điểm lộng lẫy đi vào Ngự Thư Phòng… là Triệu hoàng nói với nàng ta rằng vào buổi sáng nam nhân dễ động tình nhất.
Lúc này trời mới chỉ vừa sáng, qua thêm nửa canh giờ nữa sẽ là buổi sáng rồi.
Người mở cửa là Tô Bính Thiện.
Thấy Tôn Đáp ứng khoác áo lụa mỏng đứng ngoài cửa, ông ta giật mình kinh ngạc, còn tưởng mình dậy sớm, mắt mờ nhìn lầm rồi!
Ông ta vội vàng dụi mắt…
Vẻ mặt Tôn Đáp ứng ngượng ngùng: “Tô công công, hoàng thượng đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Trước mắt Tô Bỉnh Thiện, chỉ có cặp gò bồng đào như “Sóng tràn bờ kia… ông ta lúng túng nhìn sang chỗ khác, ánh mắt mờ mịt: “Mới Sớm như vậy, Tôn Đáp Ứng lại đây, có chuyện gì sao?”
Ông ta đã hầu hạ Mặc Tông Nhiên nhiều năm.
Chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu gặp.
Nhưng trực tiếp như Tôn Đáp Ứng, quả thật là lần đầu tiên.
“Tô công công không phải biết rất rõ sao còn hỏi?”
Tôn Đáp ứng cúi đầu nở nụ cười, xoay cái eo nhỏ, giống như Bạch Cốt Tinh mới ra khỏi động: “Hoàng thượng bận rộn cả ngày, ta đến thay hoàng thượng tiêu trừ mệt mỏi.”
Tô Binh Thiện: “..”
Còn tiêu trừ mệt mỏi nữa chứ.
Người rõ ràng, là đến ép khô hoàng thượng thì có!
Ông ta cười mỉa nói: “Tôn Đáp Ứng vẫn nên trở về thôi! Hoàng thượng chưa tỉnh đầu! Đợi lát nữa còn phải thương triều, nếu dáng vẻ này của Tôn Đáp Ứng bị người khác nhìn thấy.”
Tô Binh Thiện có lòng tốt nhắc nhở.
Nào biết hôm nay Tôn Đáp Ứng lại mang theo quyết tâm đến đây.
Hôm nay không trở thành nữ nhân của Mặc Tông Nhiên, nàng ta nhất định sẽ không từ bỏ ý định!
Vì thế, nàng ta đẩy Tô Bỉnh Thiện ra: “Tô công công cũng nên biết chừng mực! Nếu hoàng thượng để lỡ thương triều,
Tô Binh Thiện muốn ngăn nàng ta lại.
Nhưng ông ta đưa tay ra, có thể chạm vào da thịt của nàng ta…
Tô Binh Thiện rất khó xử, không biết nên xuống tay từ đầu.
Điện Cần Chính Thiên không có cung nữ hầu hạ, lại không thể hô to hét lớn tránh làm đánh thức Mặc Tông Nhiên.
Trong lúc do dự, Tôn Đáp ứng đã vào trong điện.
Tối hôm qua Mặc Tông Nhiên phê duyệt tấu chương đến hơn nữa đêm mới ngủ, nên lúc này ngủ rất sâu, dường như không bị hai người bọn họ đánh thức.
Tôn Đáp Ứng vào trong điện, nhẹ nhàng cởi sa mỏng ra, chỉ mặc mỗi cái yếm, đi đến bên giường, đôi bàn tay nhỏ nhắn không xương vói vào chăn: “Hoàng thượng.”
Mặc Tông Nhiên bị đánh thức.
Nhìn thấy cặp mắt tràn đầy tình ý của Tôn Đáp Ứng, phát hiện tay nàng ta không an phận.
Ánh mắt Mặc Tông Nhiên trầm xuống, một tay xốc nàng ta lên: “Ai cho người vào?”
“Tô Binh Thiện! Ngươi mau lăn ra đây!”
Tô Đáp ứng không nghĩ đến, Mặc Tông Nhiên lại bỗng nhiên nổi giận, trực tiếp đá nàng ta xuống.
Vốn nàng ta yên vị ở đầu giường, lúc này lại ngã chổng vó dưới đất.