VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Quả nhiên, phụ hoàng càng già càng dẻo dai nha! 

Nhìn thấy Vân Quán Ninh, sắc mặt Đức Phi lại thoáng trở nên lúng túng. 

Nhưng nhớ hôm nay nhờ có nàng mà ý đồ của Tôn Đáp Ứng mới không thực hiện được, bà ta cũng dịu mặt lại mấy phần, đi lên trước khàn giọng nói: “Ninh nhi, hôm nay cực khổ cho con rồi.” 

Vân Quán Ninh: “Hả?” 

Nàng không nghe lầm đó chứ? 

“Ngày mai con tới Vĩnh Thọ Cung một chuyến, bổn cung có chuyện muốn nói với con.” 

Đức Phi nói xong, lại được Lý ma ma dìu đi. 

Vân Quán Ninh đứng đây nhìn bóng lưng của người kia, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ. 

Bên trong điện truyền tới âm thanh của Mặc Tông Nhiên: “Tô Bỉnh Thiện, Tô Bình Thiện?” 

Không nghe được tiếng của Tô Bỉnh Thiện trả lời, Mặc Tông Nhiên lại tức tối: “Tên cẩu nô tài đó chết đâu rồi?” 

Vân Quán Ninh vội vàng ra hiệu cho Lương tiểu công công vào trong hầu hạ: “Cứ nói sư phụ ngươi hôm nay không khỏe trong người… À không, cứ thành thật nói là sư phụ ngươi cũng bị liên lụy.” 

Nàng dặn dò Lương tiểu công công: “Sự phụ ngươi bên đó, theo ta thấy thì bây giờ còn chưa thể dễ chịu được đâu.” 

Lương tiểu công công liên tục đáp ứng, vội vã đi vào trong chăm sóc Mặc Tông Nhiên. 

Vân Quán Ninh lúc này mới chắp hai tay ra sau, xoay người rời đi. 

Trong lúc đó, Tô Bỉnh Thiện đang bị trói trên giường gỗ, cứ cách một canh giờ thì cung nhân sẽ tạt cho ông ta một gáo nước. 

Cứ như thế mà lặp đi lặp lại liên hồi. 

Mãi cho tới khi… 

Thuốc bên trong cơ thể ông ta hết tác dụng mới thôi. 

Lần này, Tô Bình Thiện chịu dày vò, trong lòng càng thêm căm phẫn Tôn Đáp Ứng. 

Sau giờ ngọ, Mặc Tông Nhiên mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường. 

Mặc Diệp và Mặc Hồi Diên đang ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, Mặc Diệp nhìn thấy một loạt nội dung ghi trong tấu chương được bẩm tấu lại thảo luận với Mặc Hồi Diên, sau khi vẫn không thể ra quyết định chắc chắn được mới đi gặp Mặc Tông Nhiên. 

“Phụ hoàng, Chủ tướng quân phái người đi thăm dò, nói Tây Quận bây giờ đã an phận rồi, bao giờ thì bọn họ có thể thu quân về triều?” 

“Diệp nhi, Quận Ninh xuất cung?” 



Mặc Diệp hỏi một đằng, Mặc Tông Nhiên lại đáp một nẻo. 

Mặc Diệp thoáng sửng sốt, sau cũng đáp: “Vâng.” 

“Tôn Đáp Ứng xử sao rồi?” 

“Ninh nhi đã đuổi nàng ta về Khôn Ninh cung, tùy mẫu hậu xử trí. Mẫu hậu hạ lệnh đánh năm mươi trượng, nghe nói đang sống dở chết dở.” 

“Rất tốt.” 

Mặc Tông Nhiên gật đầu, lại nói: “Tô Bình Thiện thì sao?” 

“Ninh nhi nói, thể chất của Tô công công đặc thù, không thể dùng cách bình thường để giải quyết được.” 

Mặc Diệp có chút đồng cảm với Tô Bỉnh Thiện: “Chỉ có thể chờ cho thuốc hết tác dụng, dùng nước giải trừ độc tính. Ước chừng phải tầm chạng vạng mới có thể khôi phục bình thường được.” 

“Tên cẩu nô tài đáng thương.” 

Mặc Tông Nhiên cảm thán một câu, trong mắt lóe lên một tia tàn ác: “Trẫm rất tức giận.” 

“Người đâu.”. 

Lương tiểu công công vội vã chạy vào: “Hoàng thượng.” 

Nhìn thấy Lương tiểu công công chạy tới chứ không phải Tô Bỉnh Thiện, sắc mặt của Mặc Tông Nhiên lại càng sa sầm hơn: “Tới đây, lập tức truyền lệnh trẫm.” 

“Đáp Ứng Tôn thị đã phạm thượng, tội ác tày trời, ngay hôm nay đày vào lãnh cung!” 

Ý chỉ của Mặc Tông Nhiên truyền tới Khôn Ninh Cung, Triệu hoàng hậu cũng không thấy ngạc nhiên. 

Bà ta nhìn Tôn Đáp ứng nằm thoi thóp ở đó, vung tay lên sai người ném nàng ta vào lãnh cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi