“Đúng đó, con xem đi, vàng sáng bóng như này thật sự rất đẹp, còn chiêu tài nữa.”
Đức Phi tươi cười rạng rỡ.
Vân Quán Ninh: “…”
“Bộ trang sức này, bổn cung truyền lại cho con. Sau này con có nhi tức thì lại truyền cho đời sau.”
Coi như là vật truyền gia bảo.
Vân Quán Ninh cầm hộp gấm rời khỏi Vĩnh Thọ Cung, chạy tới Cố gia. Nàng thảo luận với Cổ Bá Trọng, sau này mỗi ngày Viên Bảo chỉ học vào buổi sáng, buổi chiều là thời gian tự do.
Trẻ nhỏ mà, cần học tập, nhưng cũng phải cần rèn luyện cơ thể nữa.
Tuy Viên Bảo còn nhỏ, nhưng mà thông minh lanh lợi. Ngay cả những vị hoàng tử mà Cố Bá Trọng đã từng dạy, cũng không ai thông minh được như Viên Bảo.
Vân Quán Ninh muốn cho cậu nhóc có một tuổi thơ vui vẻ.
Sau này khi Viên Bảo nhớ lại tuổi thơ của mình sẽ cảm thấy vui sướng, chứ không phải nhớ những tháng ngày bị nhốt trong phòng học khô khan, nhàm chán.
Nhìn thấy nàng cầm hộp gấm trong tay, Cố Bá Trọng hỏi một câu: “Đây là
gì?”
“Mẫu phi ban thưởng.”
Vân Quán Ninh đàng hoàng đáp: “Là một bộ trang sức bằng vàng ròng.”
“G? Lần này Đức Phi hào phóng thế sao? Xem ra, thái độ của bà ta đối với người nhi tức là con đã có thay đổi rồi.”
Cố Bá Trọng cũng lấy làm kinh ngạc.
Xem ra việc Đức Phi nhỏ mọn không phải chỉ là nhận định của một mình nàng nhỉ!
Vân Quán Ninh tặc lưỡi, dắt Viên Bảo trở về Minh Vương phủ.
“Nhi tử, hôm nay trời rất đẹp, ta dắt con đi câu cá nhé!”
“Vâng!”
Viên Bảo đồng ý hai chân hai tay.
Tiểu tử này hằng ngày đều cứ mãi quanh quẩn ở hai chỗ là Cố gia và Minh Vương phủ, thật sự có hơi nhàm chán. Hôm nay nghe mẫu thân nói muốn dắt nó đi câu cá, Viện Bảo vô cùng phấn kích!
Hai mẫu tử vừa mới ra khỏi Thanh Ảnh Viện đã gặp phải Tống Tử Ngư.
“Các ngươi muốn đi câu cá?”
“Làm sao người biết?”
Vừa nói xong, Vân Quán Ninh lại cảm thấy mình rất đỗi ngu ngốc.
Người này chính là Tống Tử Ngư đó.
Là nhà tiên tri Tống Tử Ngư đó.
Nàng hỏi câu này còn không phải là ngu ngốc quá rồi sao?
Tống Tử Ngư khẽ mỉm cười: “Tuy thời tiết hôm nay rất tốt, nhưng ta không khuyến khích các ngươi đi câu cá đâu.”
Vân Quán Ninh nghe thế lại nhíu mày nói: “Đây là chuyện gì?”
Trên vai nàng đang vác cần câu rất dài, tay thì cầm theo hộp thức ăn, trong đó có thức ăn và trái cây. Một tay khác choàng lên vai của Viên Bảo.
Viên Bảo thì mang theo thùng nhỏ, bên trong thùng có để mồi câu.
Mẫu tử hai người đội nón rộng vành, đồng loạt nhìn chằm chằm vào phần thức ăn trong tay của Tống Tử Thư.
Người kia theo tầm nhìn của bọn họ mà cúi đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng.
“Đây là thức ăn ta vừa mới mua, vốn dĩ định mang về núi Vân Vụ cho sự phụ.”.
Tống Tử Ngư đưa thức ăn qua cho bọn họ: “Các ngươi cầm lấy ăn trước đi, ta sẽ xếp hàng đi mua cái khác cho sự phụ.”
“Vậy sao được chứ.”
Vân Quán Ninh mỉm cười khách khí, nhẹ nhàng chọc một cái sau gáy Viên Bảo.
Viên Bảo lập tức nhận lấy thức ăn, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Tổng thúc thúc!”
Âm thanh vừa lớn vừa giòn tan.
Tống Tử Ngư lắc đầu: “Không sao.”