VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Viên Bảo lập tức bắt đầu vỗ tay, vui vẻ hát: “Chào mừng sinh nhật đáng yêu, chào mừng sinh nhật dễ thương, mừng ngày Mặc huynh sinh ra đời, hát với nhau lời chúc mừng” 

Mặc Diệp: “… Hai người có thể qua loa hơn tí nữa.” 

Viên Bảo cười hì hì nhào tới ôm đùi Mặc Diệp: “Phụ thân giả, chúc mừng sinh nhật! Chúc huynh già đi một tuổi!” 

Mặc Diệp: “…” 

Có ai chúc phúc như thế này không hả? 

“Phụ thân giả, cung hỉ phát tài, lì xì đầy túi.” 

Mặc Diệp lại một lần nữa: “…” 

Vân Quán Ninh ở một bên sắp cười vỡ bụng rồi. 

Đúng là con ngoan của ta! Không hổ là chân truyền của mẫu thân! 

(D) 

“Viên Bảo, hôm nay là sinh nhật bổn vương. Sao để không tặng lễ vật cho bổn vương, mà ngược lại còn bắt bổn vương đưa lì xì? 

Mặc Diệp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng búng vào trán Viên Bảo một cái. 

Trước đây khi Vân Đinh Lan lần đầu lần đầu đến, Viện Bảo đã tìm nàng ta để xin lì xì. 

Cho nên Mặc Diệp đã biết bao lì xì là gì. 

“Nào có ai lại tìm trẻ con để đòi tiền lì xì, phụ thân giả à, huynh có biết xấu hổ hay không.” Viên Bảo nhìn hắn đầy ghét bỏ. 

Suy nghĩ một chút: “Tuy nhiên nếu hôm nay đã là sinh nhật của huynh vậy đệ cũng nên tặng quà sinh nhật cho huynh! Đệ sẽ tặng…mặt nạ khỉ nhỏ của đệ cho huynh!” 

Nói xong, cậu bé đưa mặt nạ trong tay qua. 

“Đệ tặng cho bổn vương thật sao? 

Mặc Diệp kích động mà nhận lấy mặt nạ, nghĩ thầm, hắn phải mạ một lớp vàng lên trên mặt nạ, rồi bỏ vào hộp gấm để cất đi! 

Đây là món quà đầu tiên con trai tặng hắn! 

Nào ngờ mặt nạ cầm trong tay còn chưa nóng thì Viên Bảo đã vươn ra hai bàn tay nhỏ bé ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào nó, bộ dáng vô cùng đáng thương. 

“Phụ thân giả, đây là mặt nạ mà đệ yêu thích! Nếu đệ mà đưa cho huynh…” 

Nó bĩu cái môi nhỏ nhắn: “Mặt huynh lớn như vậy, cũng không đeo được đúng chứ! Bây giờ huynh trả lại cho đệ có được không?” 

Mặc Diệp: “…” 

Quà đã tặng cho người ta rồi mà còn bắt trả lại là như thế nào! 

Hắn vốn không muốn trả lại cho Viên Bảo, cùng lắm thì mua cho nó một cái khác là xong. 

Nhưng thấy tiểu tử này sắp khóc nhìn đáng thương quá, hắn lại vội vàng trả mặt nạ lại cho nó: “Được, được. Cảm ơn Viên Bảo, Viên Bảo bảo nhà chúng ta thật sự rất hiếu thảo!” 

Bây giờ Viên Bảo mới vui vẻ ôm mặt nạ vào trong ngực. 

Vân Quán Ninh cười nhiều đến mức sắp không thở được nữa rồi. 

“Được rồi, ta và Viên Bảo định đi mua sắm. Hôm nay là sinh nhật của chàng, vậy chàng theo chúng ta ra ngoài đi.” 

Nàng mời Mặc Diệp đi cùng: “Hai mẹ con chúng ta nên chuẩn bị cho chàng một phần lễ vật sinh nhật mới đúng.” 

Mặc Diệp không dám tin vào tai mình: “Nàng nói thật?” 

“Nếu ngươi không muốn thì cứ coi như ta chưa nói gì.” 

Vân Quán Ninh mỉm cười dắt Viên Bảo rời đi. 

“Nam chủ nhân của vương phủ này là bổn vương, các ngươi muốn đi dạo phố mua đồ, bổn vương không có ở đó thì ai tính tiền cho hai người? Đương nhiên là bổn vương phải đồng hành.”. 

Mặc Diệp tự cảm thấy mình tìm được một lý do tốt, vui vẻ đi theo hai mẹ con bọn họ ra cửa. 

Bất quá, nam nhân này buồn bực mãi nó đã thành thói quen. 

Cho dù trong lòng đang vui mừng nhảy nhót thì cũng không hiện lên trên mặt. 

Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn, vừa đúng lúc nhìn thấy ý cười bên môi hắn 

chưa kịp giấu đi. 

Lúc đó khóe mắt hắn cũng có nếp nhăn mờ mờ, giống như đang ẩn chứa ý cười. 

Nàng có tiền trong tay mà còn cần hắn phải thanh toán sao? 

Nhưng mà nếu hắn đã muốn đồng hành… thì cũng được, có thêm một người xách đồ cho nàng! 

Vân Quán Ninh mỉm cười. 

Nàng vẫn chưa chọc thủng Mặc Diệp, một nhà ba người vui vẻ ra ngoài. 

Ngày thường, Viên Bảo đều ngồi xe ngựa đi đến Cố gia. Lúc nhỏ ai mà chẳng hoạt bát hiếu động, mỗi lần đi qua đầu đường, nhìn thấy các loại đồ chơi kỳ lạ cổ quái và những thứ đồ ăn vặt nhỏ nhỏ, nó đều chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng. 

Trong lòng nó luôn khao khát được cùng mẫu thân ra ngoài du ngoạn từ lâu. 

Hôm nay cũng có thể coi như nguyện vọng đã trở thành sự thật! 

Viên Bảo đeo mặt nạ, giống như một con ong nhỏ vui vẻ, nắm tay Vân Quán Ninh nhảy nhót trong đám người. 

Đột nhiên, Viên Bảo dừng lại. 

Cậu nhóc quay đầu nhìn Vân Quán Ninh: “Mẫu thân, con muốn cái này!” 

Đó là hồ lô đường. 

Vân Quán Ninh còn chưa kịp mở miệng, Mặc Diệp đã vung tay lên: “Mua” 

“Con trai, mười xiên ăn có đủ không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi