VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Đừng thấy hắn ta mập mạp, thân thể này rất linh hoạt… đợi bài nhảy kết thúc, vũ đạo cũng hoàn thành, Vân Quán Ninh vỗ tay trước tiên: “Hóa ra Hàn Vương là một Vũ Vương tuyệt thế ẩn trốn đây mà!” 

Lời khen này sao nghe có chút chói tai. 

Khen hắn ta là “Võ Vượng tuyệt thể” cũng được, một nam nhân to lớn như hắn ta… 

Lại đường đường là Hàn Vương, sao có thể được khen là “Vũ Vương tuyệt thể” chứ? 

Khuôn mặt già nua của Mặc Hàn Vũ đỏ lên: “Được rồi, bản vương đã nhảy góp vui cho đệ rồi, bây giờ đệ đã hài lòng chưa? Thành ý của bản vương đã đủ rồi chứ?” 

“Ừm, cũng không tệ” 

Mặc Diệp nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên hắn rất hài lòng. 

Lúc này Mặc Hàn Vũ mới thở hổn hển ngồi xuống rót trà. 

Nước trà mới vừa đến cổ họng thì nghe Mặc Diệp hạ lệnh đuổi khách: “Các người ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, có phải nên đi rồi không?” 

Chu Oanh Oanh đang ăn: “?” 

Mặc Hàn Vũ vừa đặt chén trà xuống: “?” 

“Lão Tam, đây là đệ đang qua cầu rút ván đấy! Vừa rồi bản vương đã nhảy cho đệ, đệ lại quay đầu đuổi người sao?” 

“Trời không còn sớm.” 

Mặc Diệp khẽ mỉm cười: “Bản vương và Ninh nhị cũng phải nghỉ ngơi rồi.” 

Vân Quán Ninh tỏ vẻ rất vô tội. 

Cái gì mà phải nghỉ ngơi với nàng chứ? 

Họ không nghỉ ngơi cùng nhau mà đúng không? 

Nàng đang định mở miệng nói thì ánh mắt của Mặc Diệp dừng lại trên khuôn mặt của nàng, hắn lặng yên không một tiếng động đưa một ngón tay ra hiệu với nàng. Ý nghĩa này Vân Quản Ninh biết được, chính là một vạn lượng. 

Hai người đập tiền cho nhau cũng đã gần một năm rồi. 

Chút động tác nhỏ này, nàng có thể hiểu được. 

Cặp phu thể dùng tiền để duy trì tình cảm thì cũng có điểm ăn ý này. 

Vân Quán Ninh lập tức vặn vẹo cổ: “Ta hơi mệt rồi.” 

Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đành phải đứng dậy cáo từ. 

Nhìn họ dẫn theo Chu Điềm Điềm rời đi, Vân Quán Ninh lập tức quay đầu lại nhìn Mặc Diệp: “Nếu không phải bởi vì hôm nay là sinh thần của chàng, một vạn lượng bạc ta cũng mặc kệ” 

“Ai nói cho nàng một vạn vậy?” 

Mặc Diệp liếc nhìn nàng. 

Vân Quản Ninh kinh ngạc: “Chẳng lẽ chàng chỉ cho ta một nghìn thôi sao? Chàng có lấy tiền ra không?” 

Mặc Diệp đi ngang qua nàng, chỉ để lại ba chữ nhẹ nhàng: “Mười vạn lượng.” 

“Mười vạn sao?” 

Vân Quán Ninh lại kinh ngạc, nàng đuổi theo hẳn với nụ cười trên khuôn mặt: “Vương gia! Hôm nay ta cũng chuẩn bị lễ vật sinh thần cho chàng nữa đấy, hay là chàng cũng thanh toán cho ta đi?” 

Nghe đến bốn chữ “Lễ vật sinh thần”, Mặc Diệp dừng bước: “Bánh kem sao?” 

Hắn vẫn nhớ đến những lời của Viện Bảo đấy. 

Nếu như Vân Quán Ninh muốn bánh kem, không gian phụ thân cũng nhất định sẽ cho… 

Nhưng mấu chốt là nàng không muốn cho hắn! 

“Không phải, là cái này.” 

Nàng lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho hắn: “Ta thấy miếng ngọc bội này khá đẹp, chàng có thể tự tìm thợ thủ công khắc tên mình lên đó.” 

Chiều nay quá vội, nàng cũng chưa kịp kêu người ta khắc tên của hắn lên đó. 

Ngọc bội sao? 

Mặc Diệp nhận lấy nó và nhìn kỹ càng, ngọc bội này có tính trong suốt. 

Cầm nó trong tay rất ấm áp. 

Quả thực là miếng ngọc tốt. 

“Bản vương phải làm đồ vật này sao? Trong tiểu nhà kho của Vương Phủ có rất nhiều đấy” 

Tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng tự giác để ngọc bội này vào trong tay. 

Lúc này Mặc Diệp nhìn một cách ghét bỏ, nhưng hắn không biết rằng không lâu sau này… miếng ngọc bội này đã cứu hắn một mạng! 

Chuyện Đức Phi và Mặc Tông Nhiên “huề nhau” đã dấy lên một đợt sóng lớn ở trong hậu cung. 

Đám phi tần đều cho rằng lần này Đức Phi bị Mặc Tông Nhiên ghẻ lạnh, dĩ nhiên sẽ không còn cơ hội trở mình nữa. 

Dù sao, Mặc Tông Nhiên đã độc sủng bà ta hơn hai mươi năm rồi. 

Năm tháng cứ thế trôi qua, sao lại không chân được chứ? 

Vậy mà lần này hai người đó lại huề nhau rồi, tình cảm hình như còn ngọt ngào hơn so với trước. Mỗi đêm Mặc Tông Nhiên đều ngủ lại ở Vĩnh Thọ cung, đảm phi tần căm ghét đến đỏ måt. 

Rõ ràng hơn bao giờ hết, Thục phi lập tức tới Khôn Ninh cung kêu khóc oan ức. 

“Nương nương, như này cũng quả là bất công cho người rồi. Đức Phi tuổi già xuống sắc, không biết hoàng thượng rốt cuộc yêu thích điểm gì ở bà ta. Dù cho có là gặm bánh màn thầu, nhưng gặm cũng hai mươi mấy năm rồi phải nên chán chứ, hoàng thượng không muốn thay đổi khẩu vị sao?” 

Nàng ta nước mắt giàn giụa, lấy khăn lau nước mắt. 

Triệu hoàng hậu chán ghét, quét mắt nhìn nàng ta một cái. 

Nói Đức Phi tuổi già xuống sắc? 

Đức Phi còn trẻ hơn bà ta bốn, năm tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi