VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Nhìn thấy những bộ triệu phục này, ánh mắt của Vân Quán Ninh có hơi run. 

Nàng gả vào Minh Vương phủ đã bốn năm, nhưng mà cũng chỉ hôm nay là có được triều phục vốn thuộc về mình. 

Cái tên Mặc Diệp này… 

Rốt cuộc là muốn làm cái gì thế? 

Nhìn thấy nàng sửng sốt, Như Yên vội hỏi: “Vương Phi, còn nhiều hộp gấm lắm đó.” 

Vân Quán Ninh lúc này mới phản ứng lại kịp. 

Mở hộp gấm ra, bên trong là đầy đủ trâm ngọc, trâm vàng, trâm bạc cùng trâm hoa. Còn có cả mấy bộ vòng tay và nhẫn ngọc, đủ loại dây chuyền, khuyên tai và ngọc bội, thậm chí còn có vài bộ trang sức khác. 

Ngoài ra, còn có đủ thứ son và phấn nước thơm nữa. 

“Mặc Diệp là có ý gì vậy chứ?” 

Nàng chau mày. 

Không phải kiểu vui thích như trong tưởng tượng, ngược lại còn khẽ nhíu mi. 

Như Yên dò hỏi: “Vương Phi, người không thích mấy món này sao?” 

“Vương gia nhà ngươi không biết là đang làm gì nữa?” 

Vân Quản Ninh lại hỏi. 

Như Yên đặt hộp gấm trong tay xuống: “Nô tỳ cũng không biết, mấy thứ này là được Như Mặc mang tới, nói là mấy ngày trước đó Vương gia có dặn dò là đem toàn bộ những món đồ thịnh hành nhất trong kinh thành, mang tới cho Vương Phi” 

“Mấy món triều phục này là được mấy thêu nương khéo tay nhất kinh thành dệt ra đó.” 

“Khoảng thời gian này, Như Mặc vẫn đang bận bịu huơ hết mấy cửa hàng lớn ở kinh thành.” 

Lần này, Vân Quản Ninh càng thêm nghi hoặc: “Ngài ấy dư tiền không có chỗ để xài sao? Vung tiền mua mấy thứ đồ này làm gì nhỉ?” 

Mặc Diệp là đang… Lấy lòng nàng? 

Hay là bù đắp cho nàng? 

Hay lại là có âm mưu gì đó cần nàng giúp đỡ, cho nên trước tiên muốn mua chuộc nàng? 

Vân Quán Ninh chống cằm, đăm chiêu nhìn mấy cái rương cùng hộp gấm chất đống. 

Lúc này, Viện Bảo cũng đã đi ra. 

Cậu bé bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, tự mình ăn mặc gọn gàng rồi ra ngoài. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cậu bé lại thoảng sửng sốt một chút, tiếp đó lại hân hoan đi tới bên cạnh Vân Quán Ninh. 

“Mẫu thân, người nhìn đi, có thích mấy món này không?” 

Viên Bảo không hề giật mình, ngược lại còn rất hào hứng. 

Vân Quản Ninh mơ hồ hỏi: “Nhi tử, đây là chuyện gì thế, lẽ nào con biết?” 

“Vâng.” 

Viên Bảo trịnh trọng gật đầu: “Đây là con nói đó. Con nói phụ thân giả đối xử với người thật tệ, người chỉ có mỗi một cái vòng ngọc, xem ra là keo kiệt quả rồi.” 

“Phụ thân giả có thể là xấu hổ, cho nên mới bù đắp như này đó.” 

Vân Quán Ninh ngạc nhiên đến không khép mồm lại được. 

Không phải vì chuyện Viên Bảo đã ra hiệu cho Mặc Diệp mang mấy thứ này tới. 

Mà là câu nói “Người chỉ có mỗi một cái vòng ngọc” kia. 

Vòng ngọc này của nàng, không phải là không có ai nhìn thấy được sao? 

Nhớ lại chuyện hôm qua, lúc Tống Tử Ngư nhìn về phía cổ tay của nàng đã bày ra ánh mắt quái lạ, rõ ràng là nhìn thấy được vòng ngọc của nàng. 

Lẽ nào Viên Bảo cũng có thể nhìn thấy sao? 

Mặc Diệp không có phản bác Viên Bảo, là bởi vì Mặc Diệp cũng có thể nhìn thấy? 

Sao có thể có chuyện đó được? 

Vân Quán Ninh cúi đầu nhìn vòng ngọc, trong lòng vô cùng chấn động. 

Nàng giơ tay lên, nhìn Viên Bảo hỏi: “Nhi tử, con nói vòng ngọc này… Có hình dáng gì?” 

Như Yên vô cùng nghi hoặc: “Vòng ngọc gì? Vương Phi, trên cổ tay của người làm gì có vòng ngọc nào?” 

Viên Bảo duỗi tay chỉ vào vòng ngọc, trịnh trọng đáp: “Chỉ là cái vòng ngọc bình thường thôi, chả có gì đặc biệt cả.” 

Vân Quán Ninh khiếp sợ. 

Hiện tại thì có thể xác định được, viên bảo có thể nhìn thấy vòng ngọc của nàng, Như Yên lại không nhìn thấy. 

Mặc Diệp và Tống Tử Ngư cũng có thể nhìn thấy, không biết có người khác nhìn thấy nữa không. 

Tống Tử Ngư có thể nhìn thấy thì cũng bình thường đi, người ta vốn dĩ không phải là người bình thường. 

Nhưng mà Viện Bảo với Mặc Diệp… 

Nàng cần phải làm rõ chuyện này. 

Vân Quán Ninh xông ra khỏi cửa. 

Bà Trường đang phơi nắng ở bên hiên, lười nhác dựa vào lan can thoáng nhếch miệng, bên trong còn khẽ phát ra tiếng ngáy. 

Bà già này, sáng sớm đã lười biếng rồi. 

Vân Quản Ninh nhẹ nhàng đá một cái: “Bà Trương.” 

Bà Trương giật mình, vội vã lau nước dãi vượn bên khóe miệng, nhanh chóng bò dậy: “Vương Phi có gì căn dặn?” 

“Ngươi nhìn kỹ xem, trên cổ tay này của ta có gì không?” 

Vân Quán Ninh đưa cánh tay có đeo vòng ngọc qua, lay lay một cái để người kia xem cẩn thận một chút. 

Bà Trương liếc mắt nhìn cổ tay trống không chẳng có gì cả, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nữa. Bà ta dùng sức dụi dụi mắt: “Úi chà, Vương Phi!” 

Vừa nghe lời này, Vân Quán Ninh còn tưởng rằng bà ta đã nhìn thấy gì đó. 

Vội hỏi: “Sao rồi?” 

Bà Trương lại dụi dụi đôi mắt, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Có lẽ là nô tài tuổi già mắt mờ rồi? Hay là vì già nên bị mù mắt rồi, sao lại không nhìn thấy gì thế?”. 

Vân Quán Ninh: “…” 

Nhìn thấy nàng không nói gì, bà Trương vội vã nói: “Chỉ là Vương Phi à, làn da này của người, nô tài có thể hình dung bằng một từ.” 

“Chính là vô cùng mịn màng, trắng như tuyết, giống như…” 

Bà Trương chau mày, dốc sức suy nghĩ: “Nô tài nghĩ ra rồi, là trắng giống như một cái ngó sen.” 

Vân Quán Ninh: “… Ta thấy người vẫn chưa có tỉnh ngủ, cứ nằm đó đi.” 

Nàng chỉ là tới để hỏi, chứ không có tâm tư đầu mà nghe bà già này ở đây nịnh hót. 

Chỉ là cũng đã kiểm nghiệm được rồi, bà Trương cũng không nhìn thấy vòng ngọc trên cổ tay của nàng. 

Lần này, Vân Quán Ninh càng không nghĩ ra được. 

Vì sao Mặc Diệp, Viên Bảo và Tống Tử Ngư có thể nhìn thấy vòng ngọc, nhưng mà người khác lại không thấy? 

Tại sao bọn họ lại có thể nhìn thấy? 

Đang nghĩ ngợi, Ngụy bả đã gấp gáp chạy vào bẩm báo: “Vương Phi, Tổng công tử có việc gấp tìm người.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi