VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Nơi này mới là nơi an toàn nhất cũng là nơi tuyệt đối không thể đánh mất. Nếu là vòng ngọc mất thì bùa bình an cũng sẽ mất, tất cả những thứ nagf có cũng sẽ mất đi… 

Nhưng mà vòng ngọc tuyệt đối không thể đánh mất. 

Nó đã hút máu tươi của nàng, gần như đã hợp làm một với thân thể của nàng. 

“Cảm ơn người, Tử Ngư.” 

Vân Quán Ninh ngẩng đầu, ánh mắt nàng chân thành nhìn hắn ta: “Ngươi và Huyền Sơn tiên sinh đã cứu ta một mạng, ta vĩnh viễn sẽ ghi nhớ ân tình này. Chỉ cần ngươi có yêu cầu gì thì cứ tuý ý nói với ta.” 

“Không cần nói cảm ơn.” 

Tống Tử Ngư lẩn tránh ánh mắt của nàng. 

Hắn giúp nàng cũng không phải vì muốn nàng ghi nhớ ân tình… 

Sau khi hạ tảo triều, Mặc Diệp tràn đầy mong đợi trở về Minh Vương phủ. 

Vốn dĩ tưởng rằng hắn dốc toàn tâm toàn lực để tạo điều bất ngờ cho Vân Quán Ninh, trở về Minh Vương phủ nhất định sẽ được chào đón với một khuôn mặt tươi cười, ân cần hỏi han. 

Nhưng khi hắn bước vào cửa, Vương phủ yên tĩnh lạ thường. 

Vân Quán Ninh Không ở trong đại sảnh. 

Hắn lại đến Thanh Ảnh viện, những lễ vật hắn gửi vào lúc sáng đã được Như Yên sắp xếp gọn gàng. 

Thanh Ảnh viện cũng im ắng. 

“Như Yên?” 

Mặc Diệp nhíu mày: “Vương phi đâu?” 

“Bẩm vương gia, vương phi đang ở trong phòng.” 

Như Yên vươn tay chỉ: “Vương phi sáng sớm dậy tâm trạng không được tốt, ăn sáng xong rồi trở về phòng nằm đi. Vương gia, ngài vào xem vương phi đi.” 

“Tâm trạng không tốt?” 

Mặc Diệp có chút kinh ngạc. 

Trong mắt hắn, Vân Quán Ninh luôn là người tràn đầy năng lượng. 

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tâm trạng nàng không tốt… 

Đêm qua nàng không ngủ ngon sao? 

Mặc Diệp nghi ngờ bước vào phòng. 

Quả nhiên nhìn thấy Vân Quán Ninh uể oải đang nằm dài trên ghế quý phi, thấy hắn bước vào mà không hề nhấc mí mắt. Nàng cứ nhìn chằm chằm vào xà nhà, cứ ngây người ra. 

Mặc Diệp đến gần rồi ngồi xuống, giơ tay sờ lên trán nàng xem thử. 

Không sốt? 

Tại sao lại giống như quả cà bị sương giá đánh cho tả tơi thế này? 

“Sao thế?” 

Hắn nhìn nàng đầy nghi hoặc. 

Lúc này, Vân Quán Ninh lúc này mới từ từ định thần lại. Nàng liếc mắt nhìn Mặc Diệp, ánh mắt mờ mịt, giọng điệu nhàn nhạt: “Mặc Diệp, ta hỏi chàng một câu.” 

“Hỏi đi.” 

“Nếu ta chết, chàng sẽ vẫn yêu thương, đối xử tốt với Viên Bảo chứ?” 

Sắc mặt Vân Quán Ninh đầy u oán: “Chàng sẽ lại lấy thêm kế thất sao? Còn sinh hài tử nữa, đúng chứ? Nghe nói nếu có kế mẫu thì sẽ có kế phụ thân, chàng sẽ không còn đối xử tốt với Viện Báo nữa sao?” 

Mặc Diệp nhíu mày, hỏi vấn đề linh tinh gì vậy? 

Thấy hắn cau mày không trả lời, Vân Quán Ninh đột nhiên cười lạnh. 

Nàng lấy tay đẩy Mặc Diệp ra: “Ta biết ngay, chàng hận ta đến tận xương tủy, chỉ mong ta chết sớm, sớm siêu sinh…” 

“Không, chàng chỉ hi vọng ta vĩnh viễn không được siêu sinh! Chỉ hi vọng hồn phi phách tán!” 

“Chàng là vương gia hoàng thất, cho dù ta chết, cho dù chàng có con trai Viên Bảo. Chàng nhất định sẽ không cam tâm, chàng sẽ lấy thêm kế thất, lấy thêm trắc phi, nạp di nương, rồi sinh con đàn cháu đống!”. 

Nói đến đây, Vân Quán Ninh bật khóc: “Vậy thì ta thương cho nhi tử của ta bị chàng vứt bỏ.” 

“Bị đám nữ nhân chà đạp gây khó dễ, rồi bị đám hài tử của chàng khinh bỉ chế nhạo.” 

Mặc Diệp: “… Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy?” 

Đang bình thường, tự dưng nói chết hay không chết. 

Nhét đầy thử vào đầu hắn, chẳng lẽ lại muốn kiếm cớ cãi nhau với hắn? 

Hắn cau mày nhìn nàng, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị nàng chặn lại: “Mặc Diệp, chàng đúng là kẻ bạc tình! Chàng có lỗi với ta, có lỗi với nhi tử của ta!” 

Mặc Diệp nhíu mày. 

“Như Yên!” 

Hắn đột nhiên quay đầu lại, hét ra ngoài cửa. 

Như Yên bước vào ngay lập tức: “Vương gia có gì dặn dò?” 

“Vương phi của ngươi, sáng dậy đã đi ăn thuốc nổ rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi