VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Như Yên đứng ở ngoài cửa, thấy vẻ mặt của Mặc Diệp không giống ngày thường, bước nhanh lên phía trước hỏi: “Vương phi, tại sao…” 

Nàng ấy chưa kịp nói xong, ánh mắt hung dữ của Mặc Diệp liếc qua: “Tránh ra!” 

Như Yên oan ức tránh sang một bên. 

Mặc Diệp hung hăng bước vào trong phòng. 

Như Mặc bước tới thì thầm: “Sợ rằng hôm nay vương phi xong đời rồi!” 

“Chuyện gì vậy?” 

Như Yên ngạc nhiên hỏi. 

Trong khoảng thời gian này, nàng ấy đang quan sát vương gia đã thay đổi từ ghen ghét, căm hận, không vui, trở nên để tâm tới vương phi hơn. Ngày thường còn không dám ra tay với vương phi, cũng không dám cãi lại, tại sao hôm nay mặt trời lại mọc ở đằng tây thế? 

IC 

Mới sáng sớm còn tặng cho vương phi bao nhiêu lễ vật, giờ lại lật mặt rồi? 

Quả nhiên là lật mặt còn nhanh hơn lật sách! 

“Đây đều có liên quan đến tiểu công tử.” 

Như Mặc lắc đầu rồi thở dài. 

Như Yên bối rối: “Đang bình thường sao lại liên quan đến tiểu công tử chứ?” 

Như Mặc đang định trả lời thì tiếng quát ầm ĩ của Vân Quán Ninh từ trong phòng vang lên: “Mặc Diệp, người muốn chết sao?” 

Sau đó, hình như còn ném vỡ đồ gì đấy. 

“Không hay rồi! Đánh nhau rồi!” 

Như Mặc và Như Yên nhìn nhau, hai người họ lo lắng lao vào. 

Ai ngờ ngay khi bước vào, đã nhìn thấy Mặc Diệp lúc nãy vẫn còn hung hăng, giờ lại bị Vân Quán Ninh túm tóc và lôi ra khỏi cửa… 

“Cái này, thảm thật…” 

Như Mặc không khỏi chậc lưỡi: “Vương gia lại còn bị vương phi túm tóc 

sao?” 

Mặc Diệp đau đớn nhíu mày: “Vân Quán Ninh, có phải bổn vương đã nể người quá rồi không?” 

Làm gì có nam nhân nào trong nhà lại bị chính nữ nhân của mình đánh chứ? 

Nghe thấy giọng nói của Như Mặc, Mặc Diệp nhìn chằm chằm hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống, Như Mặc và Như Yên sợ tới mức vắt chân lên bỏ 

chay. 

Nhân tiện, cũng đóng luôn cửa lại. 

Lúc này Mặc Diệp mới thu lại ánh mắt: “Vân Quán Ninh! Bổn vương cho ngươi thêm một cơ hội nữa, bỏ tay ra ngay! Nếu không sẽ trở mặt không quen biết!” 

“Ngươi trở mặt đi cho ta xem?” 

Vân Quán Ninh cũng buông tay ra: “Đầu người có vấn đề à?” 

“Không phải đi đón nhi tử sao? Vừa về đã kiếm cớ gây sự?” 

“Ngươi còn mặt mũi để nói à!” 

Mặc Diệp ôm đầu, có thể thấy được Vân Quán Ninh vừa rồi thật tàn nhẫn: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, hôm nay Tống Tử Ngư đã tặng cho người cái gì?” 

Tống Tử Ngư? 

Chẳng phải chỉ là một lá bùa bình an thôi sao? 

Đó là chuyện bí mật của nàng, nàng nhất định không chịu thừa nhận: “Ngươi để ý đến việc Tống Tử Ngư tặng cho ta cái gì? Có liên quan gì đến người không?” 

“Sao lại không liên quan?” 

Mặc Diệp tức đến mức run cả người! 

“Ngươi là nữ nhân của bổn vương! Bổn vương mới sáng sớm đã chuyển hết tất cả đồ của các cửa hàng trong kinh thành cho người, nhưng người chỉ nhân lễ vật của Tổng Tử Ngư thôi sao?” 

Giọng điệu chua xót không thể che giấu: “Thảo nào, trông người lại ủ rũ đến vậy.” 

“Hóa ra là bởi vì Tống Tử Ngư?” 

Mặc Diệp trừng mắt nhìn nàng: “Đừng quên, bổn vương mới là nam nhân của ngươi!” 

Nghe thấy điều này, Vân Quán Ninh đã bật cười thay vì tức giận. 

Nàng vui vẻ đáp: “Mặc Diệp, ngươi có ý gì? Ngươi ghen à?” 

“Ghen? Đúng là nực cười! Bổn vương việc gì phải ghen? Sao không soi gương nhìn lại xem mình là ai, bổn vương cần nữ nhân như thế nào, lại còn ăn ngươi…” 

Chưa kịp nói xong, Vân Quán Ninh đã nắm lấy chẩm ngọc rồi đập qua đó. 

“Mặc Diệp, ta cho ngươi một cơ hội, chỉnh đốn lại ngôn ngữ của mình đi!” 

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn: “Muốn cụt tay gãy chân, hay hoàn hảo không chút tổn hại nào, người tự mình chọn đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi