VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

“Nói!” 

Mặc Diệp không ngoảnh đầu lại. 

“Tiểu công tử nói, tối nay ngài ấy sẽ ở lại Cố gia, không có trở về Vương phủ.” 

Như Ngọc nói xong, lập tức chạy đi. 

Vân Quán Ninh: “… Tiểu tử này, chắc là sợ về đây ta sẽ chỉnh đốn nó đây mà.” 

Mặc Diệp bật cười một tiếng: “Không sao, bổn vương tới Cố gia một chuyến là được. Bây giờ phải hứa, đợi sau khi bổn vương đón Viên Bảo về đây, nàng không được đánh mắng nó.” 

“Còn chưa quay về mà đã rào chắn trước cho nó rồi à?” 

Vân Quán Ninh bất đắc dĩ. 

Mặc Diệp mỉm cười đi ra cửa, hắn lại đi đến Cô gia để đón Viên Bảo về. 

Như Mặc và Như Yên đang nấp sau hành lang nghe lén, bọn họ đều cảm thấy mù tịt không hiểu: “Vừa mới ban nãy còn vung tay vung chân, sao thoắt một cái chủ tử đã mỉm cười đầy mãn nguyện như vậy rồi?” 

“Quả nhiên toàn bộ tâm trạng hôm nay của Vương gia đều có liên quan tới Vương phi.” 

Như Yên kết luận. 

Trong vòng truyền tới giọng nói của Vân Quán Ninh: “Như Yên.” 

“Vâng, Vương phi”. 

Như Yên vội vàng chạy vào phòng: “Vương phi có gì sai bảo?” 

Vân Quán Ninh đã lấy lại tinh thần, thần sắc cũng khá hơn rất nhiều: “Ta nghe nói, Vân Đinh Lan muốn sinh nhi tử cho Mặc Hồi Phong, nhằm củng cố địa vị vững chắc…” 

Vân Đinh Lan vì muốn bước chân vào Vương phủ mà đã hao tâm tổn sức không ít. 

Không những chưa thành thân đã muốn mang thai con của Mặc Hồi Phong, lại còn muốn là nhi tử… 

Nếu nàng ta sinh nhi tử, không cần biết có danh chính ngôn thuận hay không thì đứa con cũng sẽ lập tức trở thành hoàng trưởng tôn. Đương nhiên tất cả những chuyện đó đều xuất phát từ kỳ vọng và ảo tưởng của Vân Đinh Lan. 

Hoàng trưởng tôn thật sự, đã sớm xuất hiện từ lâu rồi kìa! 

Mộng đẹp của Vân Đinh Lan và Mặc Hồi Phong đã sớm định là sụp đổ tan tành rồi. 

Khoé miệng Vân Quán Ninh cong lên, lộ ra ý cười chế giễu: “Ngươi hãy tìm cơ hội nói cho Mặc Hồi Phong và hoàng hậu biết chuyện Vân Đinh Lan không thể sinh con.” 

“Rốt cuộc ta cũng muốn xem xem phản ứng của bọn họ khi nghe chuyện này sẽ như thế nào.” 

Tần Tự Tuyết quả là giết địch một ngàn thì tự tổn hại mất tám trăm, không tiếc huỷ diệt chính bản thân mình mà nàng ta còn đầu độc Vân Đinh Lan tới mức không còn khả năng sinh đẻ. 

Chuyện này, Vân Quán Ninh và Như Yên đã sớm biết từ lâu rồi. 

“Vâng, Vương phi.” 

Như Yên cung kính tuân lệnh, nàng đang định rời khỏi thì lại bị Vân Quán Ninh kêu lại: “Đợi chút!” 

“Ta thay đổi ý định rồi…” 

Doanh Vương Phủ. 

Đợi sau khi Triệu hoàng hậu hồi phục, Vân Đinh Lan vui mừng vô cùng, cho nên tối hôm đó nàng ta quyết định ở lại Doanh Vương Phủ. 

Trong khoảng thời gian cấm túc, Mặc Hồi Phong đã khoẻ mạnh hơn nhiều. 

Sau một hồi chơi đùa, Vân Đinh Lan nằm ghé sát vào ngực hắn ta, thở hồng hộc: “Vương gia, hoàng hậu nương nương đã chấp thuận cho thiếp sinh con cho chàng. Chúng ta cố gắng hơn nữa đi.” 

Mặc Hồi Phong cũng thở hổn hển. 

“Nàng coi bổn vương là trâu à?” 

Hắn ta mệt mỏi xua xua tay. 

“Nhưng mà đại phu bốc thuốc cổ truyền đã nói, để đảm bảo thì cần phải làm nhiều lần mới được.” 

Vân Đinh Lan giở giọng uỷ khuất quyến rũ: “Thiếp sợ không có kết quả…” 

Mặc Hồi Phong thật sự sợ rồi, đẩy nàng ta ra như vậy còn không thể thoát khỏi: “Bổn vương đến cùng phòng một chuyến.” 

Lần này tới cung phòng, hắn ta đi rất lâu. 

Vân Đinh Lan cho gọi hạ nhân vào hỏi, mới biết hoá ra Mặc Hồi Phong trốn vào phòng của Tân Tự Tuyết. 

“Tức chết ta rồi!” 

Nàng ta tức giận tới mức cắn chặt răng! 

Này là còn chưa vào trong Vương phủ, đã bắt đầu tranh thủ chiếm đoạt tình cảm rồi. Nếu như nàng ta thật sự mang thai, không tiện hầu hạ Mặc Hồi Phong, vậy chẳng phải Tần Tự Tuyết sẽ được hưởng lợi hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi