VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Bà ta vừa mới đi, Triệu hoàng hậu đã tức giận ném chén trà xuống đất. Đảm phi tần ngồi dưới cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ tự chuốc họa vào người. 

Triệu hoàng hậu xảy ra tranh chấp cùng với Đức Phi, cũng như cửa thành cháy vậy. 

Nếu còn lắm lời, chỉ sợ là sẽ vạ lây đến cả trong ao là bọn họ đây. 

Chỉ có Thục phi là bạo gan trấn an Triệu hoàng hậu vài câu, còn tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa, nói Đức Phi sao lại hung hăng như thế. 

Sau khi trở về Vĩnh Thọ cung, Đức Phi cũng tức đến đập một bộ ấm trà. 

Bà ta nói cái bụng của Vân Quán Ninh quá an phận rồi, còn dặn dò Lý ma ma nhất định phải đi tìm phương thuốc dân gian để mau chóng khiến nàng mang thai. Để tránh chuyện bà ta lại tiếp tục bị Triệu hoàng hậu cười nhạo, không thể ngóc đầu lên được ở trong cung, và mấy chuyện tương tự khác. 





Lý ma ma bất lực, đành phải trấn an người kia một đợt, nói rằng chuyện như vậy không thể vội vàng được. 

Hai người Vương gia và Vương Phi, rõ ràng là chưa có ý định muốn có con. 

Bọn họ còn trẻ, nhất định sẽ nhanh chóng có tin vui. 

Huống hồ, bây giờ mối quan hệ giữa Đức Phi và Vân Quán Ninh vừa mới tốt đẹp, cũng không nên làm căng. 

Lý ma ma tận tình khuyên nhủ, lửa giận của Đức Phi theo đó mới tiêu tan được một chút mà 

miễn cưỡng cho qua. 

Lúc ban ngày, Đức Phi vẫn còn rất tốt. 

Nhưng ai ngờ tới đêm đã xảy ra chuyện lớn rồi… 

Vĩnh Thọ Cung. 

Đã qua giờ Hợi, vốn đã sớm đến canh giờ tắt nến đi ngủ rồi nhưng đèn đuốc ở Vĩnh Thọ Cung giờ này lại vẫn sáng trưng. 

Mặc Tông Nhiên nhìn Đức phi đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, môi tím tái hết cả thì tức giận không kiềm chế nổi nữa: “Một đám phế vật vô dụng! Nếu không chữa khỏi cho Đức phi thì trẫm sẽ cho các ngươi chôn cùng!” 

Các thải y đồng loạt quỳ bên cạnh giường, luôn miệng cầu xin tha mạng. 

“Tha mạng? Nếu Đức phi chết thì các ngươi cũng đừng hòng sống!” 

Mặc Tông Nhiên đá Nghiệm thái y đang quỳ trước mắt, mắng lớn: “Phế vật! Đều là một lũ phế vật!” 

Chỉ còn mỗi Viện chính Dương thái y đang ngồi bên mép giường bắt mạch. 

Ông ta bắt mạch trong chốc lát rồi thu tay lại vuốt vuốt chòm râu như đang suy tư gì đo… “Nếu như hôm nay người không chữa khỏi cho Đức phi thì trẫm sẽ thiêu sạch đảm lông heo này của ngươi!” 

Bàn tay đang vuốt râu của Dương thái y khựng lại: “…” 

Ông ta vội vàng buông tay: “Hoàng Thượng, dựa vào bệnh tình của Đức phi nương nương thì e rằng là bị người khác đầu độc!” 

“Chẳng lẽ trẫm không biết là bị người đầu độc? Còn cần người phải nói sao?” 

Mặc Tông Nhiên vô cùng tức giận. 

Môi của Đức phi cũng tím tái đến mức này rồi, ông ấy cũng không bị mù! 

Dương thái y bất đắc dĩ. 

Đêm nay Đức phi trúng độc, Hoàng Thượng đã nôn nóng phẫn nộ đến mức không thể không chế cảm xúc nữa rồi. Ai bảo người bị trúng độc, là Đức phi nương nương được hoàng thượng sủng ái nhiều năm chứ? 

Ông ta rất muốn nói là đêm nay Hoàng Thượng giống hệt như một bạo quân vậy. 

Nhưng khi ông ta đối diện với đôi mắt đỏ tươi, tràn ngập vẻ phẫn nộ của Mặc Tông Nhiên thì lời nói đã đến bên miệng rồi vẫn phải nuốt vào lại. 

“Hoàng Thượng, độc này được tính rất mạnh hơn nữa còn rất hiếm gặp!” 

Dương thái y vội nói: “Y thuật của Minh Vương phi cao minh, hay là mời ngài đến đến chữa trị cho nương nương?” 

Mặc Tông Nhiên nheo mắt, trong con người lộ ra ý tần nhẫn: “Ngươi nói vậy ý là đường đường là một Viện chính của Thái Y Viện viện như người mà y thuật lại không cao minh bằng Minh Vương phi hay sao?” 

“Trẫm còn cần các ngươi làm gì! Một lũ thùng cơm!” 

Nhóm “Thùng cơm cúi thấp đầu, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám. 

Lý ma ma đứng ở một bên lau nước mắt: “Hoàng Thượng, Dương thái y nói cũng không sai, không bằng mời Vương phi tiến cùng một chuyến đi!” 

Mặc Tông Nhiên lúc này mới hít sâu một hơi: “Tô Binh Thiện, lập tức xuất cung đi mời Minh Vương phi tiến cung” 

“Vâng, Hoàng Thượng” 

Tô Binh Thiện lập tức xoay người rời đi. 

Mặc Tông Nhiên cố nén tức giận trong lòng quay sang hỏi Lý ma ma: “Đang yên đang lành, tại sao Đức phi lại đột nhiên trúng độc? Đêm nay có ăn nhầm phải thứ gì không?” 

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đêm nay nương nương có vẻ không muốn ăn lắm, chỉ cố húp một chén cháo bo bo đậu đỏ, còn có non nửa bát canh gan dế.” 

Mặc Tông Nhiên chau mày: “Tại sao Đức phi lại không muốn ăn?” 

Quả nhiên là ông ấy luôn đặt Đức phi ở đầu quả tim. 

Mặc Tông Nhiên vừa nghe bà ấy không muốn ăn… thì ông ấy đã vội vã hỏi lý do, thậm chí quên mất bản thân đang hỏi đêm nay Đức phi đã ăn những gì. 

“Chuyện này.” 

Lý ma ma tỏ ra ngập ngừng, không muốn trả lời. 

Bà ta khó xử liếc nhìn Mặc Tông Nhiên, tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi: “Hôm nay ở Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương hợp sức chèn ép nương nương.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi