Vừa dứt lời, hắn ta nhăn khuôn mặt mập mạp của mình lại rồi ngất trên bàn.
“Lão thất, thức, thức ăn này có độc!”
Gương mặt béo múp của Mặc Hàn Vũ đỏ phồng lên, hắn ta khó chịu ôm bụng: “Bổn vương tin tưởng người như vậy, người lại muốn hạ độc hại bổn vương?”
Hắn ta thật lòng tin tưởng Mặc Diệp!
Dù sao thì hắn ta ăn cơm ở Minh Vương Phủ mấy lần, trước mặt Mặc Diệp mới yên tâm ăn. những món này như thế!
Chẳng trách tên tiểu tử này không ăn, hóa ra những món này quả nhiên có vấn đề!
“Nhị ca đừng lo, không có độc.”
Mặc Diệp đứng dậy nói: “Nhưng là thuốc có thể khiến huynh bị liệt tạm thời.”
Bị liệt?
Mặc Diệp lại muốn mắng hắn ta bị liệt!
Mặc Hàn Vũ nhíu mày, trên trán rịn mồ hôi hột, rơi xuống cái đĩa trước mặt. Trong đĩa là cái đùi gà hắn ta vừa cắn một nửa, trên đó còn nhỏ mồ hôi, thật đáng tiếc…
Mặc Hàn Vũ thầm nghĩ.
Hắn ta nghiến răng nhìn Mặc Diệp: “Nếu đã làm toàn thân ta tê liệt, vậy tại sao ta lại thấy đau bụng không ngớt?”
“Mấy hôm trước ta lấy thuốc này từ chỗ Ninh Nhi đó.”
Mặc Diệp thành thật nói: “Huynh cũng biết, Ninh Nhi rảnh rỗi không có gì làm nên thích tự mình bào chế thuốc! Chắc hẳn thuốc này trừ tác dụng khiến toàn thân huynh tê liệt ra, còn có tác dụng gì đó nữa!”
Nghe quên những lời của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp cũng mở miệng nói một tràng.
Mặc Hàn Vũ đau đớn nghiến răng chịu đựng: “Chết tiệt!”
“Hình như lão tử bị tiêu chảy rồi, ta muốn đến nhà xí!”
“Đi đi.”
Mặc Diệp để hắn tùy ý.
“Toàn thân lão tử bị tê liệt rồi, đi thế nào?”
Mặc Hàn Vũ đau khổ bắt đầu lẩm bẩm.
Khổ thân Như Mặc, đành phải lập tức công Mặc Hàn Vũ đưa vào nhà xí, rất nhanh trong nhà xí phát ra một tràn âm thanh cùng với một làn hương khó tả…
Mặc Hàn Vũ lùi lại vài bước, tập trung nín thở.
Mặc Hàn Vũ rất nhanh đã được Như Mặc cống ra ngoài.
Cả người hắn ta xụi lơ không có sức lực, nhưng khắp người lại bị tê cứng.
Hiện tượng mâu thuẫn như vậy kết hợp với nhau, chỉ khiến người ta không nhịn được bật
cười.
“Nhị ca, chỉ cần huynh giao chứng của tam ca cho bổn vương, bổn vương sẽ đưa thuốc giải cho huynh.”
Mặc Diệp khoanh hai tay tựa vào cột.
“Thì ra người làm vậy với bổn vương là vì muốn lấy chứng cứ của lão tam? Lão thất à lão thất, sao người lại độc ác như vậy chứ! Bổn vương là nhị ca của người đó!”
Mặc Hàn Vũ thở hổn hển.
“Bổn vương còn chưa bắt đầu tranh giành nữa đó.” Mặc Diệp ung dung bật cười đáp.
Mặc Hàn Vũ: “Như vậy còn không phải tranh giành?”
“Thủ đoạn của bổn vương, có lẽ nhị ca cũng biết. Nếu bổn vương muốn tranh giành thật.”
Hắn còn chưa nói xong, Mặc Hàn Vũ đã thay đổi sắc mặt, gọi liên tục: “Như Mặc, mau mau mau, mau dìu bổn vương vào trong!”
Bị dày vò hết lần này đến lần khác, hắn ta dứt khoát ngồi trên bệ xí không chịu đứng dậy nữa.
“Lão thất có chuyện gì người cứ nói ở đây là được! Chỉ cần người không ngại thối.”
Vẻ mặt Như Mặc giống như bị táo bón đứng trước cửa, thầm nghĩ đây sẽ là lần thương lượng nồng nặc mùi hương…
Mặc Diệp đã nín thở từ lâu, đương nhiên sẽ không ngửi thấy mùi gì.
“Giao chứng cứ ra đây.”
“Được.”
Mặc Hàn Vũ dứt khoát đồng ý.
Vừa rồi Mặc Diệp nói rất đúng, thủ đoạn của Mặc Diệp… hắn ta đã được mở mang tầm mắt rồi.
Nếu không thì cho dù Mặc Diệp không ra tay, sợ là Vân Quán Ninh cũng sẽ ra trận thay phụ quân. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị hành hạ tàn nhẫn hơn lúc này!
Bản lĩnh hành hạ người khác của nhà đầu thổi đó, Mặc Hàn Vũ càng nghĩ càng thấy tự tin hơn.
Mặc Hàn Vũ uể oải nói: “Ngươi bảo Như Mặc đến thư phòng Vương Phủ đi.”
“Ở trong tủ ngăn kéo thứ hai, có một bức thư, đó là thư tay của lão tam, bổn vương hớt tay trên của hắn.”
“Ngoài ra, chỉ có thể bảo Đại Tráng ra mặt làm chứng.”
Đại Tráng là một tên lính trong Ngũ Quân Doanh.
Tên lính đã phản bội Mặc Hồi Phong, âm thầm làm việc cho Mặc Hàn Vũ.
“Hết rồi?”
Mặc Diệp nhướng mày.
“Hết rồi.”