VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Khuôn mặt của Vân Đinh Lan chợt cứng đờ lại, nàng nhanh chóng đưa tay ra và nhét những sợi lông mũi nhỏ xíu lại. 

“Vân Quán Ninh!” 

Nàng ta lại xù lông lên một lần nữa. 

“Nhị muội muội, chờ một chút, tối hôm qua muội đã gào thét quá lâu, giọng nói đã như vịt đực rồi. Nếu như còn không bảo vệ tốt cổ họng của mình, e rằng sau này sẽ phải dùng giọng nói này cả đời.” 

Vân Quán Ninh nhẹ nhàng phủi bụi vương trên tay áo. 

So với sự bình tĩnh ung dung của nàng, Vân Đinh Lan đã tức giận đến mức không thở nổi. 

“Hôm nay tỷ tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?” 

Nàng ta tức giận hỏi: “Định chọc ta tức chết sao?” 

Quả nhiên là người trong lòng của Mặc Hồi Phong, giống hệt như phản ứng của Mặc Hồi Phong đêm qua. 

Vân Quán Ninh cười ngọt ngào: “Đương nhiên là không phải rồi! Ban nãy không phải là ta đã nói với muội rồi sao? Ta hôm nay tới đây là vì có chuyện quan trọng muốn bàn với muội.” 

Nàng có một chuyện muốn bàn bạc với nàng ta sao? 

Vân Đinh Lan tỏ vẻ không tin: “Tỷ lại có mưu đồ với ai nữa?” 

“Muội hiểu rõ ta như vậy để làm gì, ta sẽ rất ngại đấy.” 

Vân Quán Ninh cười khan. 

Vân Đinh Lan lạnh lùng “hứ một tiếng: “Nói đi, rốt cuộc là tỷ muốn làm gì?” 

“Rất đơn giản, ta muốn muội gả vào Phủ Tam Vương.” 

“Cái gì?” 

Vừa nghe thấy vậy, Vân Đinh Lan ban nãy còn đang vùng vẫy không thể nào đứng dậy, bây giờ đã ngay lập tức bật dậy khỏi mặt đất. Nàng ta cũng không dám tin nhìn Vân Quán Ninh: Tỷ nói gì?” 

“Ta đã nói ta sẽ tác thành cho muội, để muội được gả vào phủ Tam Vương” 

Trên mặt Vân Quán Ninh không hề có chút ý cười, không giống như đang nói dối. 

“Có thật không?” 

Vân Đinh Lan gãi đầu, dù thế nào cũng không thể tin được những lời của nàng. 

Đây rốt cuộc là đang tác thành cho nàng ta, hay là có mưu đồ khác? 

“Ta ngửi được mùi mưu mô ở đâu đây.” 

Nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vân Quán Ninh. 

“Trùng hợp là ta cũng có thể ngửi thấy.” 

Vân Quán Ninh mỉm cười: “Ta biết muội chưa bao giờ từ bỏ ý muốn kết hôn với Mặc Hồi Phong. Vừa hay là chuyện này ta có thể giúp, chỉ xem muội có đồng ý hợp tác với ta hay không mà thôi.” 

Hai mắt Vân Đinh Lan nhíu chặt: “Hợp tác như thế nào?” 

Dáng vẻ nôn nóng đỏ trông như sợ Vân Quán Ninh sẽ hối hận vậy. 

Nụ cười trên môi nàng càng nồng đậm hơn, nàng nghiêng người thì thầm vào tai Vân Đinh Lan một hồi. 

Vẻ mặt của Vân Đinh Lan thay đổi một cách khó lường. 

Thật lâu sau, mới căng răng nói: “Được rồi! Ta đồng ý với tỷ, nhưng ta cũng có một điều kiện!” 

“Muội nói đi.” 

“Hủy bức chân dung vừa rồi của ta đi!” 

Khuôn mặt Vân Đinh Lan méo mó: “Không thể để cho Mặc Hồi Phong nhìn thấy được! Tuyệt đối không thể. Nếu không, ta có thể hối hận bất cứ lúc nào rồi không hợp tác với tỷ nữa!” 

“Cái này … xem tâm trạng của ta như thế nào đã.” 

Vân Quán Ninh đặt máy ảnh vào không gian, chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài. 

Vân Đinh Lan muốn đuổi theo, nhưng toàn thân đều bị thương, vừa động đậy đã đau nhói. 

Chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm nàng đi ra ngoài. 

Từ phòng Vân Đinh Lan bước ra, Vân Quán Ninh nhìn thấy Vân Đinh Đinh đang đợi nàng ở cách đó không xa. 

Thấy nàng đi ra, nàng ấy liền vội vàng chào hỏi: “Đại tỷ tỷ…” 

“Muội đợi lâu lắm rồi đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi