VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Dám ở trong Ngự Thư Phòng gọi người, ngoại trừ Mặc Tông Nhiên, cũng chỉ có tiểu tổ tông Vân Quán Ninh này. 

“Vương phi có gì cần dặn dò?” 

Như Ngọc vẫn chưa cút đi xa, lập tức quay lại. 

“Lập tức đến Khôn Ninh Cung một chuyến.” 

Nàng bước đến cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Như Ngọc dặn dò: “Nhắc khéo mẫu hậu một chút, hôm qua bà ta còn nợ ta mười vạn lượng bạc vẫn chưa trả đó!” 

“Trễ một ngày, ta sẽ lấy lãi một ngày!” 

Như Ngọc giật mình: “Vương phi, người bảo thuộc hạ đi đòi nợ hoàng hậu nương nương 

sao?” 

“Sao vậy? Ngươi không dám à?” 

Vân Quán Ninh cố tình nói khích hắn ta. 

“Sao lại không dám chứ?” 

Như Ngọc hừ một tiếng, ưỡn ngực nói: “Thuộc hạ sống là người của chủ tử và vương phi, chết cũng là ma của chủ tử và vương phi!” 

“Chỉ một món nợ nhỏ bé không làm khó thuộc hạ được, thuộc hạ sẽ đến Khôn Ninh Cung ngay! Cho dù thuộc hạ có chết, hôm nay cũng phải đòi được số bạc này về cho vương phi…” 

“Mau đi đi, không thiếu phần cho ngươi đâu.” 

Vân Quán Ninh mất kiên nhẫn ngắt lời hắn ta. 

Lúc này bày tỏ lòng trung thành gì chứ? 

Rõ ràng là xem trọng bạc của nàng thôi… 

Như Ngọc vui vẻ biến mất khỏi tầm mắt nàng. 

Rất nhanh, Như Ngọc đã quay lại. 

“Vương phi, không xong rồi!” 

Vẻ mặt hắn ta căng thẳng: “Vừa rồi thuộc hạ nghe nói, tối qua hoàng hậu đã đến Ngự Thư Phòng tố cáo với hoàng thượng! Muốn trừng trị vương phi người đó!” 

“Sau đó thì sao?” 

Vân Quán Ninh không thèm quan tâm. 

Nàng đã đánh đòn phủ đầu trước, trưa hôm qua nàng đã nói chuyện này với Mặc Tông Nhiên. 

Tổi qua cho dù Triệu hoàng hậu muốn tố cáo gây chia rẽ. 

Nếu Mặc Tông Nhiên muốn trừng trị nàng, vừa rồi đã trừng trị nàng rồi. 

Sao lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra chứ? 

“Sau đó hoàng hậu nương nương đóng cửa không tiếp khách!” 

Như Ngọc cười khà khà: “Nghe nói, tối qua hoàng hậu nương nương không vào được cửa Ngự Thư Phòng. Bị mắng té tát ở chỗ hoàng thượng, sau đó mặt mày xám xịt trở về.” 

Đúng là phụ hoàng! 

Vân Quán Ninh hài lòng gật đầu. 

Xem ra không uổng công bình thường nàng nịnh nọt lấy lòng Mặc Tông Nhiên! 

“Vậy sao lại không xong rồi?” 

Nàng nhướng mày hỏi Như Ngọc. 

“Thuộc hạ vừa đến Khôn Ninh Cung đã thấy hoàng hậu nương nương khí thế đùng đùng, dẫn theo một tốp người hung hăng đến Vĩnh Thọ Cung!” 

Như Ngọc vội đáp. 

Triệu hoàng hậu đi gặp Đức phi? 

Hơn nữa dáng vẻ giống như đi đánh nhau sao? 

Vân Quản Ninh cau mày: “Đi gặp mẫu phi làm gì?” 

Lẽ nào muốn đòi lại quyền quản lý hậu cung sao? 

Đức phi có Mặc Tông Nhiên chống lưng. 

Bây giờ cũng không biết Triệu hoàng hậu có được bỏ lệnh cấm túc chưa, cho dù muốn đòi lại quyền quản lý hậu cung, cũng nên ra tay từ Thục phi mới đúng… 

Dù sao thì Thục phi cũng dễ “bắt nạt” hơn một chút. 

Sao bà ta lại trực tiếp đi tìm Đức phi? 

Như Ngọc Vỗ tay nói: “Bởi vì người đó!” 

“Bởi vì ta?” 

Vân Quán Ninh không hiểu: “Ta đầu có trêu chọc bà ta, tại sao lại vì ta?” 

“Cho dù vì ta, bà ta cũng nên trực tiếp đánh tới Minh Vương Phủ, sao lại đi gặp mẫu phi?” 

Vừa dứt lời, vẻ mặt Vân Quán Ninh chợt thay đổi. 

Bây giờ này mới nhớ ra, chuyện mười vạn lượng bạc hôm qua! 

Bây giờ mục đích Triệu hoàng hậu đến Vĩnh Thọ Cung đã rất rõ ràng… hoặc là đi tìm Đức phi tính sổ, hoặc là đi giở trò chia rẽ’ 

Dù sao ai cũng biết, quan hệ giữa Đức phi và Vân Quán Ninh không tốt! 

Ánh mắt Vân Quán Ninh chợt lóe lên: “Đi, đến Vĩnh Thọ Cung!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi