Nghe lén bị tóm gọn!
Hay là tự thân nàng ngu ngốc để bọn họ phát hiện ra…
Vân Quán Ninh ngại ngùng bấu chặt ngón chân xuống đất.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Triệu hoàng hậu và Đức phi, nàng cười khẩy vẫy tay xuống cái hố nhỏ: “Ồ! Mẫu hậu, mẫu phi, chào buổi sáng!”
“Đã dùng bữa sáng chưa?”
Không đợi bọn họ kịp trả lời, Vân Quán Ninh đã quay người bỏ chạy.
Triệu hoàng hậu và Đức phi vì quá kinh ngạc nên nhất thời quên luôn cả việc tranh chấp.
Nhưng Đức phi là người định thần lại trước, hùng hổ xông ra: “Vân Quán Ninh! Có phải là ngươi muốn thăng thiên rồi không? Có cần bổn cung bắc thang cho ngươi không?!”
“Bổn cũng thấy người càng lúc càng được nước làm tới rồi đấy!”
Vậy mà lại dám leo lên mái nhà của bà ta gỡ ngói à à?!
Có phải là gần đây bà ta đã đối xử tốt với nàng quá rồi không?!
Trong lòng Đức phi, Vân Quán Ninh là một ví dụ điển hình cho người “cho một chút nắng rồi sẽ cử chói chang”.
Nhìn thấy Đức phi vội vàng lao ra, Triệu hoàng hậu cũng lập tức đi ra ngoài. Trương ma ma nắm bà ta lại và nói: “Nương nương, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này để về cung trước?”
“Nhân cơ hội gì chứ?”
Triệu hoàng hậu bất mãn nhìn bà ta chằm chằm: “Bổn cung còn sợ Đức phi hay sao? Nếu hôm nay không nói rõ mọi chuyện, bổn cũng sẽ không cam chịu, dễ dàng quay về như vậy đâu!”
“Nhưng nương nương, mười vạn lượng bạc đó người cũng đâu có bỏ…”
Trương ma mà còn chưa kịp nói xong, đã bị Triệu hoàng hậu hằn học trừng mắt nhìn lại.
Bà ta yên lặng co rụt cổ, thay đổi lời: “Nương nương, nếu như chỉ có một Đức phi thì đương nhiên là không sợ”
“Nhưng Minh Vương phi cũng ở đây!”.
Khi hai mẹ chồng con dâu hợp lực, người chịu thiệt nhất chắc chắn là Triệu hoàng hậu!
Dù sao thì chỉ có Đức phi một mình, Triệu hoàng hậu cũng đã không thể chiếm được lợi gì.
Huống hồ chi, Vân Quán Ninh cũng ở đó?!
Nhắc đến người phụ nữ này, Trương ma ma suýt chút nữa bị nàng làm cho tức chết đã kinh hồn bạt vía rồi.
“Có nó thì đã sao? Bổn cũng sợ nó à?”
Triệu hoàng hậu chế nhạo.
Tuy là nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn thiếu tự tin, chỉ nhìn thấy ánh mắt của bà ta có chút lóe lên… Triệu hoàng hậu vẫn cứng đầu như vậy, vẫn không muốn ảo não rời đi như vậy.
Trương ma ma vẫn đang khổ dở thuyết phục bà ta: “Nương nương.”
“Lúc này Minh Vương phi vẫn còn ở trên mái nhà chưa xuống được, hay là chúng ta lẻn đi ra bằng cửa sau? Nếu không đợi đến lát nữa mà muộn rồi, chỉ sợ rằng…”
Đã không còn kịp nữa!
Còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng la hét dữ dội của Đức phi: “Ngươi xuống đây cho bổn cung!”
Hóa ra là Vân Quận Ninh đang ở trên mái nhà, khi hoảng sợ bỏ chạy, nàng lại giẫm phải mấy viên ngói nữa.
Viên ngói rơi xuống, xém chút nữa là rơi trúng người Đức phi!
“Mẫu phi, đâu phải là con cố ý, người đừng la lớn như vậy! Nếu như con bị người làm cho sợ hãi mà vô tình ngã xuống, người có chịu trách nhiệm nổi không?”
Vân Quán Ninh nằm sấp trên mái nhà.
Tuy rằng nàng có y thuật nhưng lại không biết võ công.
Trước đó nàng đã phát hiện ra rằng cơ thể này chỉ biết có vài chiêu đấm đá như mèo quào thôi.
Bây giờ nàng có thể hoành hành ngang ngược ở kinh thành là nhờ có Không Gian đại ca chống lưng, cộng với khả năng chục người ta tức chết mà không cần phải đền mạng của mình.
Thực sự bảo nàng nhảy từ mái nhà này xuống…
Vân Quán Ninh vươn cổ liếc nhìn xuống: “Mẹ ơi, cao quá!”
Nàng run rẩy ngồi xuống, hai tay chậm chạm đỡ lấy viên ngói dưới chân: “Mẫu phi, tại sao mái của Vĩnh Thọ cung của người lại cao như vậy?”
Đức phi: “.”
Bà ta nhìn Vân Quán Ninh từ từ ngồi xổm xuống, rồi lại nhìn Như Ngọc ở phía sau đang rất cảnh giác, sợ nàng sẽ ngã xuống.
“Như Ngọc cái đồ khốn kiếp! Nếu vương phi của người mà rơi xuống, bổn cũng sẽ là lấy cái đầu nhỏ của người đầu tiên!”
Như Ngọc mồ hôi nhễ nhại: “Vâng, nương nương”
“Vương phi, hay là thuộc hạ đưa người xuống nhé?”
Hắn ta trầm giọng hỏi Vân Quán Ninh.
“Không!”
Vân Quán Ninh dứt khoát từ chối: “Nếu bây giờ ta xuống, mẫu phi nhất định sẽ nhân cơ hội này đánh ta tơi tả. Ngươi đừng lên tiếng, để ta ngồi ở đây một lát, chờ lát nữa Mặc Diệp hạ triệu sẽ tới tìm ta.”