“Hay là lập tức mời Minh Vương và Minh Vương phi vào cung bàn bạc chuyện này?”
Tô Bỉnh Thiện kiến nghị.
“Không được.”
Mặc Tông Nhiên lắc đầu: “Lúc nãy hoàng hậu đến thăm dò trẫm, nếu như trẫm lập tức để lão thất và Quán Ninh vào cung sẽ khiến hoàng hậu nghi ngờ.”
“Hoàng thượng, vậy phải làm thế nào?
Tô Bỉnh Thiện lo lắng đổ mồ hôi nhễ nhại.
Ông ta vừa yêu thích vừa tôn trọng hoàng trưởng tôn.
Tô Bỉnh Thiện gãi đầu: “Hoàng thượng, hoàng hậu xưa nay thủ đoạn độc ác, nếu như để người biết được sự tồn tại của hoàng trưởng tôn, nô tài sợ hoàng trưởng tôn sẽ gặp nguy hiểm!”
“Trẫm biết.”
Mặc Tông Nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới đi lui.
Không chỉ có một mình Triệu hoàng hậu biết chuyện này.
Còn có cả Mặc Tông Diên…
Muốn bịt miệng cũng không thể bịt miệng hai bọn họ.
Nhưng vào thời điểm này nếu như làm gì với hai mẫu thân bọn họ chỉ sợ càng làm người khác nghi ngờ.
Nghĩ đi nghĩ lại trong mắt Mặc Tông Nhiên lóe lên tia sát khí: “Để bảo đảm an toàn cho Viện Bảo dứt khoát đâm lao phải theo lao…”
Ông ấy quay đầu nhìn Tô Binh Thiện, vẻ mặt u ám.
Tô Bình Thiện biết ông ấy đã có chú ý nên vội vàng đi đến gần.
Mặc Tông Nhiên thì thầm với ông ta vài câu, vẻ mặt Tô Bỉnh Thiện hơi thay đổi, sau đó ông ta cung kính lui ra ngoài.
Ông ta vừa rời đi thì Ngụy Quốc Công tới.
Nói là đi Khôn Ninh Cung nhưng cũng nhận bẩm báo lại rằng hoàng hậu nương nương đã đến Ngự Thư Phòng.
Vì vậy Ngụy Quốc Công lại đi theo đến Ngự Thư Phòng.
Nào ngờ gặp phải lúc tâm trạng Mặc Tông Nhiên không tốt, Ngụy Quốc Công không những bị quở trách đến nỗi mặt đỏ tía tại mà còn bị đuổi thẳng ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Lúc xấu hổ và phẫn nộ Ngụy Quốc Công lại tính món nợ này lên đầu Triệu hoàng hậu.
Ngày hôm sau.
Triệu hoàng hậu đã thức dậy từ sớm, bà ta định gọi Trương ma ma vào để hỏi xem canh mấy rồi.
Nhưng vừa mở miệng thì không phát ra tiếng.
Triệu hoàng hậu vô cùng sợ hãi, bà ta lập tức lật người ngồi dậy giơ tay sờ cổ họng rồi lại hét lớn ra bên ngoài…
Đáng tiếc, vẫn không phát ra chút âm thanh nào.
Triệu hoàng hậu chết lặng.
Sao vừa ngủ một giấc bà ta đã mất giọng rồi?
Bà ta không quan tâm thời tiết lạnh giá đi chân trần xuống đất tìm Trương ma ma.
Bởi vì quá hoảng hốt nên bà ta không cẩn thận làm vỡ bình hoa trên tủ nên làm kinh động đến bên ngoài, Trương ma ma vội vàng đẩy cửa đi vào: “Nương nương, người tỉnh rồi sao?”
Đập vào mắt bà ta là vẻ mặt hoảng hốt của Triệu hoàng hậu, y phục của bà ta không chỉnh tề.
Vẻ mặt Trương ma ma thay đổi: “Ôi trời! Nương nương sao người lại đi chân trần xuống đây?”
“Nếu như bị cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
Triệu hoàng hậu túm chặt lấy bà ta định nói gì đó.
Nhưng bà ta mở miệng nhưng không nói được!
Triệu hoàng hậu lo lắng trợn tròn mắt!
Trương ma ma cũng vì lo lắng mà mồ hôi nhễ nhại, nắm chặt lấy tay bà ta: “Nương nương, rốt cuộc người muốn nói cái gì, người lớn tiếng một chút! Nô tì nghe không rõ!”.
Bà ta thầm nghĩ có phải bà ta quá già bị lãng tại nên không nghe được giọng của Triệu hoàng hậu hay không?
Triệu hoàng hậu lại mở to miệng hơn.
Mặt Trương ma ma biến sắc: “Tiêu rồi, có phải nô tì bị điếc rồi không?”
Bà ta dùng lực dụi mạnh vào tai.
Triệu hoàng hậu: “…”
“Nương nương, người lên giường trước đã, nô tỳ đi tìm Dương thái y xem bệnh, hôm nay tại của nô tì hình như không được tốt lắm.”
Nói xong Trương ma ma hoảng hốt lo sợ khoát tay.
Bà ta còn sợ hãi hơn cả Triệu Hoàng hậu lúc nãy khi phát hiện mình mất giọng, bà ta hoảng sự cụm đầu vào khung cửa. Có một tiếng cốp rất lớn vang lên, nghe thấy tiếng động đó Triệu hoàng hậu thấy đau thay bà ta.
Vẻ mặt bà ta bối rối nhìn Trương ma ma rời đi, ngồi trên giường và bắt đầu suy ngẫm.
Đang yên đang lành sao vừa ngủ một đêm bà ta đã mất giọng rồi?
Minh Vương phủ.
Vân Quán Ninh vẫn còn chưa dậy, Mặc Diệp đã vào cung thượng triều rồi.