Nàng ta nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt đầy thù hận.
Vân Quán Ninh mặt mày tái mét, nhìn trông rất tiền tuy.
Nàng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Tự Tuyết, nàng yếu ớt đáp: “Tam Vương Phi, mới sáng sớm tẩu đã tìm đến Minh Vương phủ kiếm chuyện, gây rối các thứ.”
“Giờ lại tìm đến, rốt cuộc tấu muốn cái gì?”
Vẻ mặt nàng có chút đau khổ.
Thấy vậy, Như Yên vội vàng đưa khăn gấm cho nàng.
Nàng nhẹ nhàng lau mắt, trong mắt hiện lên một tầng sương mỏng: “Chẳng lẽ thừa dịp lúc Vương gia nhà ta đi vắng, tẩu lại đến khi dễ ta sao?”
“Đúng vậy! Tẩu là tiểu thư của phủ tướng quân, còn ta chẳng qua chỉ là tiểu thư Phú Quốc Công…”
“Tẩu thấy ta không được phụ thân yêu thương, thấy ta không có chỗ dựa, nên khi dễ ta ở mọi nơi.”
Vân Quán Ninh nghẹn ngào nói: “Ta biết chứ, tẩu nhất quyết cho rằng năm đó là do ta hại tẩu phải từ hôn với Vương gia. Nhưng chính người của Phủ tướng quân đòi huỷ hôn trước mà, còn tẩu thì được gả cho Tam vương gia.”
“Tẩu rõ ràng thành thân trước, còn vương gia nhà ta về sau mới chấp thuận rước ta về! Nhìn thoáng qua đã rõ ràng ai phá hôn ước!”
“Nhưng mấy năm qua, tẩu vì chuyện này mà lúc nào cũng khi dễ ta, hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, tẩu còn muốn ức hiếp ta bao lâu nữa?”
Nàng dùng khăn gấm che mặt, giọng nhẹ nhàng thút thít.
Như Yên đứng bên cạnh vỗ về bờ vai, an ủi nàng.
Thấy cảnh tượng vừa rồi, Tần Tự Tuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cuối cùng ai mới là người bắt nạt ai?
“Vân Quán Ninh, làm người thì có lương tâm một chút! Chúng ta đến cùng thì ai là người khi dễ ai?”
Ngay khi lời nói từ miệng Tần Tự Tuyết thốt ra, đã nghe thấy Như Yên đứng bên cạnh thì thào nói: “Tam Vương phi, tối qua Vương phi nhà ta bị nhiễm phong hàn, đêm đã ngủ không được ngon. Sáng sớm người đã chạy tới đây gây chuyện, gây phiền toái khiến Vương phi nhà ta tức giận đến nỗi không đụng đến bữa sáng.”
“Đến nước này rồi mà người còn không chịu thừa nhận sao?”
Tần Tự Tuyết: “…”
Tối hôm qua bị nhiễm phong hàn, ngủ không đủ giấc?
Không phải do nàng ân ái cả đêm cùng Mặc Diệp sao?
Không phải mới vừa rồi còn khoe những dấu tích đếm qua do ” Diệp Mặc nhà nàng mạnh bạo” để lại sao?
“Tam Vương phi, nếu người còn tiếp tục lỗ mãng như vậy, nô tỳ sẽ báo cáo chuyện này với chủ tử!”
Như Yên nhìn nàng ta với vẻ mặt nghiêm túc.
Những người dân xung quanh ồn ào, trao đổi qua lại các thứ.
Bất kể những lời nhận xét này là đúng hay sai, họ chỉ nhìn vào lời mắng mỏ hung hăng của Tần Tự Tuyết, sắc mặt tái nhợt của Vân Quán Ninh, dáng vẻ yếu ớt đến nỗi tựa như gió thổi qua có thể cuốn bay theo …
Mọi người luôn thông cảm hơn với những người yếu thế.
Sẵn sàng tin tưởng những người yếu đuối!
Cũng như bao năm qua, Tần Tự Tuyết đã tạo nên hình ảnh một cô nương thục nữ” trong mắt mọi người.
Có thế lúc trước mọi người sẽ tin tưởng và đứng về phía Tần Tự Tuyết, nhưng bây giờ…
Rõ ràng lời của Vân Quán Ninh thuyết phục hơn!
Nhìn thấy tất cả mọi người đều chỉ trỏ bàn tán về Tần Tự Tuyết, Vân Quán Ninh khẽ nhếch môi.
Không phải Tần Tự Tuyết diễn vai Bạch Liên Hoa rất tốt sao?
Vậy thì hôm nay để nàng thay nàng ta làm tròn vai diễn!
Cho nàng ta thấy đi theo con đường làm Bạch Liên Hoa là thế nào và khiến nàng ta không còn đường nào để đi nữa!
“Đừng tin nàng ta! Nàng ta đang vu khống cho bổn vương phi!”
Nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của mọi người, Tần Tự Tuyết lớn giọng cố giải thích: “Ta mới là người bị Vân Quán Ninh khi dễ!”
“Nàng ta chính là đang giả vờ đấy, nàng ta đang muốn lấy cảm tình từ các người!”
Nàng ta càng sốt ruột bao nhiêu thì vẻ mặt kia lại càng dữ tợn bấy nhiêu, điều đó khiến mọi người càng không thể tin.
“Vân Quán Ninh, nhà ngươi cũng thật là lợi hại mà!”
Tần Tự Tuyết vô cùng tức giận, quay lại lườm Vân Quán Ninh, vừa định nói gì đó, thì sau lưng đám người truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Ai dám đến
Minh Vương phủ giở thói ngang ngược?!”