Nàng ngước mắt nhìn về phía mặt trời chiều đang khuất dần phía chân trời: “Nữ nhân này vô cùng cảnh giác và đề phòng, lần này Tử Tô cũng đã giúp chúng ta thăm dò thử.”
“Cho dù nói thế nào, hiện tại Viện Bảo cũng tạm thời an toàn rồi.”
Chỉ là Vân Quán Ninh lại bắt đầu do dự.
Ban đầu định cho Đức phi âm thầm gặp Viên Bảo, tác thành nguyện vọng của bà.
.
Nhưng Đức phi vốn là người khó giữ bí mật.
Hơn nữa lần này Mặc Hồi Diên cũng đã bắt đầu nghi ngờ, để Đức phi gặp Viên Bảo vào lúc này, có thật sự thích hợp không?
Viên Bảo đã bốn tuổi rồi, chuyện này Vân Quán Ninh định hỏi thằng bé thử, để thằng bé tự quyết định.
Nàng dẫn theo Như Yên đến Cố gia.
Cố Bá Trọng có việc phải ra ngoài, Cố Minh đang ngồi đọc sách trong đại sảnh, Viên Bảo đang ở bên cạnh hắn ta lẩm bẩm nói gì đó… nghe loáng thoáng hình như thằng bé đang khuyên nhủ Cố Minh chuyện gì đó.
Nghe kỹ một chút thì nghe ra thằng bé đang tận tình khuyên bảo Cố Minh: “Cữu lão gia, chuyện này người không đúng rồi!”
“Thái lão gia muốn bồng cháu, người cũng nên tác thành có người ấy đi!”
thấy dáng vẻ thành khẩn của Viên Bảo, giống như ông cụ non đang nhọc lòng lo nghĩ.
Vân Quán Ninh: “.”.
Nàng biết con trai mình không đơn giản, nhưng không ngờ tiểu tử này lại còn có thể khuyên nhủ Cổ Minh như vậy.
Ai dạy thằng bé nói đạo lý như vậy chứ!
Nàng bước đến nói: “Cữu cữu, Viên Bảo, hai người đang nói chuyện gì đó?”
Vẻ mặt Cố Minh đầy bất lực nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng kiên nhẫn: “Ninh Nhi, mau đưa tiểu tử nhà con đi đi, lỗ tai ta lùng bùng cả lên rồi.”
“Phụt.”
Vân Quán Ninh phì cười: “Vất vả cho người rồi, cữu cữu.”
Nàng vừa dứt lời lại đổi giọng: “Nhưng Viên Bảo nói cũng đúng lắm! Trước đây cơ thể người không khỏe, không muốn thành thân sinh con cũng không sao.”
“Nhưng bây giờ cơ thể người đã ngày một khỏe mạnh hơn, cho dù cưới tân nương cũng sẽ nhanh chóng có con, có gì phải lo lắng chứ?”
Cổ Minh: “…”
Hắn ta đang kể khổ, muốn bảo Vân Quán Ninh đưa “ông cụ non” nhà nàng đi.
Chứ không phải bảo Vân Quán Ninh tham gia khuyên nhủ chỉ trích hắn ta!
“Mẹ con hai người tối nay chắc không dùng bữa ở Cố gia đâu nhỉ?”
Hắn ta khéo léo đuổi người!
Vân Quản Ninh bật cười khanh khách nói: “Con trai, cữu lão gia của con đuổi
mẹ con chúng ta đi kìa!”
“Chúng ta đi cũng được, nhưng cữu lão gia người cần phải đồng ý với thái lão gia. Nếu hai người lại tiếp tục cãi nhau nữa, con sẽ không có nhà để về
mất!”
Viên Bảo chớp chớp mắt, vẻ mặt “chân thành”.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Vân Quán Ninh chợt sửng sốt!
Nàng còn tưởng rằng để Viên Bảo tạm thời ở Cố gia chính là cách bảo vệ thằng bé tốt nhất.
Nào ngờ hôm nay lại có thể nghe được Viên Bảo nói như vậy.
Thằng bé cũng chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi mà thôi, đang là lúc cần phụ mẫu kề cạnh và thương yêu.
Thằng bé chính là hoàng trưởng tôn.
Vốn nên được mọi người chú ý và thương yêu.
Nhưng vì những âm mưu toan tính, Vân Quán Ninh không thể không giấu thằng bé đi. Nhưng một khi giấu đi thằng bé lại trở thành một hoàng trưởng tôn không dám đi gặp người.
Có nhà không thể về, có phụ thân mẫu thân nhưng không thể ở bên.
Tuy trước giờ Viên Bảo chưa từng oán trách trước mặt nàng…
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của thằng bé, nghe thấy những lời nói trong lúc vô tình, nàng bỗng chốc hiểu được trái tim mỏng manh của con trai.
Sống mũi Vân Quán Ninh cay cay, trái tim khẽ nhói lên, giống như có ai cầm dùi đâm vào tim nàng.
Đau đớn tột cùng, đau đến nỗi khiến nàng thấy ngạt thở.
“Viên Bảo, đi về với mẫu thân”
Nàng nắm tay Viên Bảo.
Không biết từ lúc nào, bàn tay nhỏ bé của Viên Bảo cũng dần dần to hơn rồi. Bàn tay trước đây trắng trẻo mềm mịn vừa thơm vừa nhỏ, bây giờ đã rắn chắc và to hơn nhiều.
Tóm lại thằng bé đã lột bỏ dáng vẻ trẻ con, gương mặt cũng mất đi vẻ non nớt.
“Tại sao vậy?”