Vân Quán Ninh vẫn chưa chính thức nói lời tha thứ cho hắn, tuy rằng đã có thể nắm tay, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, nhưng nàng vẫn không muốn ngủ cùng với hắn…
Viên Bảo vẫn gọi hắn là “phụ thân giả”.
Hắn biết rõ hắn vẫn chưa vượt qua điểm mấu chốt ở trong lòng người mẫu thân này.
Cho nên đối với mệnh lệnh của người thê tử này, hắn phải răm rắp nghe theo.
Cho nên khi nghe Vân Quán Ninh nói như vậy, hắn mới vô thức căng thẳng như vậy.
Hóa ra chỉ là cảm khái”
Lúc này Mặc Diệp mới yên tâm tiếp tục ăn canh.
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn hắn: “Vương gia, nếu không chúng ta cũng thử xem, uống say sau đó đánh nhau đến mức ngươi sống ta chết, rồi cùng nhau ngủ.”
Nó giống như một cuộc cá cược!
Nhưng Mặc Diệp không dám đánh cược.
Với cái tửu lượng này, vừa uống đã say, chắc chắn sẽ bị Vân Quán Ninh đè xuống đánh cho bầm dập.
Đừng nói đến đánh cho người chết ta sống, chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Thứ hai, tuy rằng hắn rất muốn ngủ cùng với Ninh Nhi…
Nhưng lại sợ Vân Quán Ninh nhân cơ hội này đánh cho hắn thừa sống thiếu chết.
“Vẫn là đừng thử.”
Mặc Diệp mỉm cười nói: “Cảnh sắc hôm nay đẹp như vậy, chúng ta vẫn nên ngắm tuyết thì hơn, như vậy mới không có phụ cảnh đẹp chứ.”
Vân Quán Ninh im lặng.
Không dám đánh cược thì nói không dám đánh cược, lại còn giả trang thâm trầm. Nàng cũng dám lấy “thất thân” làm tiền đặt cược rồi, vậy mà một người nam nhân như hắn lại còn lề mề.
Hai người đang nói chuyện thì Như Ngọc dẫn Lương tiểu công công đi vào.
Đã đến giờ này rồi, Lương tiểu công công còn đến chắc chắn là không có việc tốt.
“Tiểu Lương tử, sao đến giờ này rồi mà người còn xuất cung? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vân Quán Ninh múc cho hắn ta một bát canh thịt dê: “Trước tiên uống tạm bát canh thịt dê nóng để cơ thể nóng lên rồi hẵng nói.”
+
Lương tiểu công công được sủng ái mà lo sợ tiếp nhận: “Ôi chao, Minh Vương Phi, ngài cũng thật quan tâm nô tài.”
Hắn ta uống một ngụm, lúc này vẻ mặt thần bí nói: “Vương gia, vương phi, nô tài đến lúc này là do sự phụ phái nô tài xuất cung để truyền tin cho hai người.”
“Hai ngày gần đây trong kinh thành xuất hiện lời đồn, chuyện này hoàng thượng cũng biết.”
Lương tiểu công công bưng bát canh: “Nghe nói hoàng hậu và Sở Vương định nhân cơ hội này muốn ly gián tình cảm giữa vương gia và vương phi! Nói cái gì mà đón thân mẫu con riêng của vương gia vào Minh Vương Phủ.”
Tất nhiên hắn ta biết Viên Báo chính là hoàng trưởng tốn điện hạ.
Ngoài kinh ngạc ra thì còn có vui mừng.
Có vài lần Vân Quán Ninh giải vây cho hắn ta, hắn ta và sư phụ Tô Bỉnh Thiện một lòng trung thành với Mặc Tông Nhiên.
Cho nên đối với sự tồn tại của hoàng trưởng tốn điện hạ, hắn ta giữ kín như bưng.
“Vậy sao?”
Vân Quán Ninh cười hớn hở nói: “Bọn họ tìm được người kia rồi sao?”
“Nghe nói là như vậy.”
Lương tiểu công công gật đầu.
Hắn ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát canh thịt dê, dư vị vẫn còn đọng trên môi, lúc này mới đưa bát không cho Như Yên: “Làm phiền tỷ tỷ.”
“Lương công công không cần khách khí.”
Như Yên cười tiếp nhận bát đặt xuống.
Lúc này tương tiểu công công mới nói với Vân Quán Ninh: “Nghe xong chuyện này, nô tài cũng cảm thấy buồn cười.”
“Thân mẫu của hoàng trưởng tốn điện hạ chính là vương phi! Cũng không biết hoàng hậu nương nương và Sở Vương tìm “thân mẫu” của hoàng trưởng tốn điện hạ ở chỗ nào…”
Vẻ mặt của Mặc Diệp nghiêm túc, không còn thấy ánh mắt ý tứ muốn ngủ chung với Vân Quán Ninh lúc trước nữa.
“Ngoại trừ vương phi, lại có ai dám mạo danh là thân mẫu của hoàng trưởng tốn điện hạ chứ?”