Như Ngọc khó xử nói: “Chủ tử sợ vương phi tức giận, cho nên đã đặc biệt dặn thuộc hạ trở về thăm dò tình hình.”
“Vì Lại Thị sao?”
Vân Quán Ninh chế nhạo: “Tại sao ta lại phải tức giận?”
Nàng không hiểu Mặc Diệp à?
Nàng bị cấm túc trong Thanh Ánh Viện tận bốn năm, nhưng nàng chưa bao giờ nghe tin phòng của Mặc Diệp có người. Trong cái Minh vương phủ khổng lồ này, ngoại trừ a hoàn ra thậm chí không có lấy một nữ nhân.
Nàng đã từng nghĩ rằng có phải là ở phương diện đó Mặc Diệp không ổn hay không.
Hoặc có thể nói là… hắn không thích nữ nhân?
Cho nên ở cái tuổi khí huyết căng tràn như thế này, vậy mà lại có thể nhịn không đụng vào nữ nhân tận bốn năm.
Không chạm vào nữ nhân thì nhất định phải chạm vào đàn ông, đúng không?!
Vì vậy nàng rất an tâm về Mặc Diệp!
“Vương phi không tức giận là tốt rồi, thuộc hạ có thể quay lại nói với chủ tử, để chủ tử yên. tâm trở về.”
Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi chạy đi thẳng một mạch.
Không lâu sau, Mặc Diệp đã quay trở về.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh thực sự không tức giận, thậm chí còn chủ động bàn bạc với hắn xem phải xử lý Lại Thị như thế nào. Trái tim đang lơ lửng giữa không trung của Mặc Diệp mới yên tâm quay lại đúng vị trí của nó.
“Nàng muốn xử lý thế nào cũng được! Bổn vương đều nghe theo nàng hết.”
Mặc Diệp vốn đã đuối lý rồi, nên bây giờ lại càng thuận theo nàng đến vô cùng, không dám nói nửa từ “không”.
Nếu không phải lúc trước hắn và Tần Tự Tuyết có hôn ước, nên mới bị người ta nắm thóp, thì hôm nay làm gì có sự xuất hiện của Lại Thị?
Vì vậy, hắn tự biết mình đã sai rồi.
Mặc dù hôn ước với Tần Tự Tuyết là do Mặc Tông Nhiên và Đức phi quyết định.
Nhưng giờ hẳn đúng là một người “bị vợ quản rất nghiêm”, vợ nói gì thì chính là như vậy, chỉ cần nhận hết tất cả mọi lỗi sai về mình là được rồi.
Sau đó, hắn lại nói đến chuyện Đức phi đã trút giận thay cho Vân Quán Ninh.
“Mẫu phi làm hay lắm”
Vân Quán Ninh cũng giơ ngón tay cái lên và nở một nụ cười thật tươi khen ngợi.
Viên Bảo cũng giơ ngón tay cái lên theo ủng hộ: “Đức phi tổ mẫu làm tốt lắm!”
“Con đã có chút thích Đức phi tổ mẫu rồi.”
Cậu nhóc chính là chiếc áo khoác bên ngoài của mẫu thân, là tiểu tâm can của mẫu thân!
Người mà mẫu thân của nó thích, nó cũng sẽ thích:
Người mà mẫu thân của nó ghét, nó cũng sẽ ghét!
Ngay cả khi người này chính là tổ mẫu của nó. Trước đây, Đức phi ghét Vân Quán Ninh, cho nên Viên Bảo cũng không thể thích được người tổ mẫu Đức phi chưa từng gặp bao giờ này.
Nhưng bây giờ đã có một chút thay đổi rồi.
“Phụ thân, mẫu thân, đến sinh thần của Đức phi tổ mẫu rồi, con nên tặng quà sinh thần gì cho bà ấy đây?”
“Con chỉ là một đứa trẻ, tặng quà cái gì chứ?”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn cậu bé: “Đến lúc đó, mẫu thân sẽ gói con lại, trực tiếp tặng cho Đức phi tổ mẫu, đây chính là món quà sinh thần tuyệt vời nhất của bà ấy!”
“Nhưng đó là quà của hai người. Con phải tặng một món quà cho Đức phi tổ mẫu chứ?”
Viên Bảo đung đưa hai chân mũm mĩm của mình.
Cậu bé chống má, trầm tư nghĩ kỹ: “Con biết rồi!”
“Nữ nhân thì cần phải dỗ dành! Đức phi tổ mẫu chẳng qua chỉ là một cô gái đã năm mươi tuổi mà thôi, cô gái đã có tuổi thì cũng sẽ có món đồ mà mình thích!”
Viên Bảo rõ ràng là đã nghĩ ra rồi.
Cậu bé không ăn cơm nữa, nhảy xuống khỏi ghế và đi vào phòng, bắt đầu loay hoay làm gìđó.
“Tiểu tử này…”
Mặc Diệp lắc đầu cười khúc khích.
Nhưng trong lòng hắn không khỏi đoán già đoán non xem Viên Bảo sẽ tặng quà sinh thần gì cho Đức phi.
Mấy ngày nay kinh thành đã nổi lên một đợt sóng lớn như vậy, theo lý mà nói thì chắc là Mặc Tông Nhiên cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ đầu.
Triệu hoàng hậu, Mặc Hồi Diên, thậm chí ngay cả Tân Đông Lâm đều đã tố cáo đến Ngự Thư Phòng rồi… Nhưng Mặc Tông Nhiên vẫn không hề nói một lời nào, chỉ giả vờ như không biết chuyện gì.
Chạng vạng tối, ông ấy đến Vĩnh Thọ Cung.
Ông ấy đi vào với tư thế ngẩng đầu ưỡn ngự và chán nản bị đuổi ra ngoài.
“Không phải là trẫm tới khiển trách nàng, nàng nổi nóng cái gì chứ?”
Mặc Tông Nhiên đưa tay lên che mặt.
Tô Bỉnh Thiện cảm khái thở dài: Hoàng đế mà làm tới mức độ này, tự cổ chí kim đến nay chỉ có một mình hoàng thượng của chúng ta mà thôi, đúng chứ?
Đức phi hai tay chống nạnh, trên tay còn cầm cây chổi lông gà: “Khiển trách? Tại sao hoàng thượng lại khiển trách thân thiếp? Chẳng lẽ chỉ vì thần thiếp trút giận thay cho con trai và con dâu của mình à?”
Mặc Tông Nhiên không thể đáp lại: “Vậy tại sao nàng lại đuổi trẫm ra ngoài?”
“Bởi vì hoàng thượng bị điếc rồi!”
Đức phi trừng mắt nhìn ông ấy: “Mọi chuyện đã ầm ĩ như vậy rồi, ta không tin hoàng thượng vẫn không hề nghe nói đến”