VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

“Chỉ cần bổn cung nghĩ đến một đứa trẻ nhỏ như vậy đã phải chịu khổ, chịu đói, chịu lạnh, trong lòng bổn cũng đã cảm thấy khó chịu vô cùng!”

Đức phi tựa mặt vào vai Lý ma ma: “Nhưng hai đứa nhỏ lại không muốn vào cùng với bổn cung! Hai đứa bé nhỏ như vậy, bổn cung không nỡ nhẫn tâm!”.

“Nương nương cũng đừng bức bối nữa, không phải tiểu hiệp sĩ đó đã nói rồi sao? Bọn họ sống trong một ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành.”

Lý ma ma bày mưu: “Ngày khác nương nương đến thăm bọn nhỏ là được

rồi!”

“Hoặc là sai người bí mật chăm sóc bọn họ.”

“Ý hay đấy!”

Sau đó Đức phi lau nước mắt, xúc động thở dài: “Ngươi nói xem trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?”

“Đứa trẻ này trông giống hệt như Diệp Nhi thuở còn nhỏ! Giống như được tạc từ một khuôn ra! Tại sao nó không phải là con trai của Diệp Nhi, cháu trai của bổn cung cơ chứ?”

Đức phi đau lòng.

Mặc dù bà không thích những đứa cháu gái như Mặc Chi Vân.

Dù sao thì bọn họ cũng là cháu gái của Triệu hoàng hậu, cũng không có tình cảm gì với Đức phi tổ mẫu này.

Nhưng bà vẫn rất muốn ôm cháu trai của mình!

Nghe nói Lại Thị đã sinh cho Mặc Diệp một đứa con riêng.

Mặc dù Đức phi ghét loại người như Lại Thị, những đứa con riêng đó là vô tội… Nếu Vân Quán Ninh không thích đứa trẻ đó, bà có thể mang nó theo và nuôi nấng nó.

Tiền đề là Vân Quán Ninh không phản đối.

Hôm nay bà xuất cung, một mặt là để an ủi Vân Quán Ninh và để nàng không tức giận vì một con cóc ghẻ như Lại Thị

Thứ hai là bà cũng muốn xem thử đó con riêng đó trông như thế nào.

Thứ ba là để đón Vân Quán Ninh ra khỏi phủ, mẫu phi và con dâu hai người có thể cùng nhau đi mua sắm trên phố.

Ai ngờ giữa đường xảy ra chuyện, gặp được Viên Bảo.

“Nếu bổn cũng có một đứa cháu trai thông minh và lợi hại như vậy, buổi tối bổn cung nàm mơ cũng có thể cười tỉnh giấc!”

Viên Bảo và Chu Điềm Điềm đã đi từ lâu, Đức phi vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn theo hướng bọn nhỏ biến mất, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng rời đi: “Trong lòng bổn cung cảm thấy rất khó chịu!”

“Nô tỳ hiểu tâm tư của nương nương, nhưng…”

Lý ma ma cau mày và chạm vào cái túi tiền trống rỗng của mình: “Nương nương, chúng ta trở về cung nhé?”

“Về cung làm gì? Bổn cũng muốn đi đến Minh vương phủ!”

“Nhưng Nương nương, chúng ta không còn lấy một xu nào nữa! Tất cả đều đã đưa cho tiểu hiệp sĩ đó rồi!”

Vẻ mặt Lý ma ma rầu rĩ: “Ngay cả hoa tai của nô tỳ cũng đã bị nương nương tháo xuống, đưa cho bọn họ rồi…”

Đức phi: “..”

Bà nhìn đôi tai trống không của Lý ma ma, khẽ khịt mũi: “Nhìn chút ít tiền đồ đó của ngươi kìa! Sau khi quay về cung bổn cung sẽ trả lại cho ngươi hai đội bông tai là được chứ gì!”.

Lý ma ma không dám nói ra.

Đó là chuyện có hoa tại hay không có hoa tại à?

Vừa rồi nương nương rất kích động, nên khi khi lấy hoa tại của bà ta, suýt chút nữa là đã kéo dài tai của bà ta ra luôn rồi đấy?!

Đức phi nhìn người đánh xe cũng đang khổ não như vậy: “Tới Minh vương phủ!”

Bây giờ bà không có tiền rồi, nhưng bà vẫn còn một cô con dâu có tiền mà!

“Nghe nói Ninh Nhi đã thu nhận Lại Thị rồi, bổn cung muốn đi xem thử rốt cuộc Lại Thị đó là một người mặt dày vô liêm sĩ đến mức độ nào!”

Đức phi lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Hôm nay bổn cung đang có tâm sự, đúng lúc đang muốn tìm một người để trút giận.”

Khi xe ngựa đi vào Minh vương phủ, Như Ngọc đang dẫn Viên Bảo đi đến gần đó.

Hắn ta đã đưa Chu Điềm Điềm về Chu gia rồi, khi nhìn thấy xe ngựa tiến vào vương phủ, hắn ta vội vàng kéo Viên Bảo đi qua cửa sau. Nếu bây giờ mà bị Đức phi bắt gặp nữa, thì sẽ không thể nào giải thích rõ ràng được…

Sau khi xuống xe, Vân Quán Ninh nhận được tin đã đợi sẵn ở bên cạnh.

Thấy bục đã được đặt xuống, nàng đích thân bước tới đỡ Đức phi.

Lý ma ma liếc nhìn nàng, sắc mặt hơi thay đổi: “Vương phi, người đây là…”

Vân Quán Ninh không nói gì, khẽ cắn môi lắc đầu.

Đức phi xuống xe ngựa, không đợi Vân Quán Ninh lên tiếng, nhìn thấy dáng vẻ của nàng lúc này bà đã lập tức nổi trận lôi đình: “Người đâu! Đưa Lại Thị đó ra đây cho bổn cung!”

Bà phải trút giận cho con dâu của mình mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi