VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 781

Chuyện như vậy không thể từ từ, ba người rất nhanh đã tìm đến nơi.

Ngoài cửa quả nhiên có bốn người đứng bảo vệ nơi này, bọn họ nhìn nhau một cái, nhanh chóng đi tới bên cạnh bốn người kia.

Hai tùy tùng mỗi người đánh ngất một tên, Phú Sơn thoáng cái đã đánh ngất tên, sau đó kéo bọn chúng giấu ra phía sau hòn non bộ.

Giải quyết ổn thỏa mấy tên đứng bên ngoài xong, bọn họ cẩn thận tiến vào trong.

Trong ngục tối ẩm ướt, may mắn có ánh nến hơi vàng đang chớp nháy.

Phú Sơn đi ở phía trước, một đường dọc theo lối đi hẹp đi sâu vào trong, tính toán nghe được thanh âm có người nói chuyện.

“Ngươi nói xem vương gia không cho chúng ta nhìn thấy người đó, rốt cuộc là có gì đẹp đẽ chứ. Cũng chỉ là hai tên lính râu ria mà thôi, cần gì nhiều anh em đến trông coi vậy chứ”

“Đúng thật, chúng ta đã đứng nghiêm túc canh chừng hơn hai ngày, Nghe được cuộc đối thoại này, Phú Sơn liền có thể khẳng định La Tước bị nhốt ở nơi này.

Hãn liếc mắt ra sau, mấy người khác vừa nhìn liền không một tiếng động mà nhào tới, thoáng cái đã đánh gục hai tên kia, đưa tay che miệng chúng lại.

Không bao lâu, hai tên đó cũng bất tỉnh.

Phú Sơn nhanh chóng đi tới cánh cửa sắt, cẩn thận gõ lên cửa vài ám hiệu.

Bên trong La Tước thắn nhiên mở mắt ra, đi đến bên cửa thấp giọng hỏi: “Af “Là tôi.”

La Tước đánh thức một người nữa dậy, hai người tựa vào cạnh cửa: “Các ngươi vào đây băng cách nào?”

“Dĩ nhiên có cách, khoan nói ni , ta mở cửa cho hai người trước.”

Phú Sơn từ trên người của hai tên đang bất tỉnh lấy ra một cái chìa khóa, cuối cùng cũng mở cửa.

Mặt nạ trên mặt La Tước vẫn chưa mất, nhưng cũng đã rất khô héo rồi.

Chỉ cần chậm trễ một chút, bị người khác phát hiện nhất định sẽ đi đời “Không thấy chìa khóa gỡ dây xích” Nếu như không cởi xiềng xích trên tay chân của họ ra, cộng thêm binh phòng ở đầu tường, muốn đi ra ngoài như vậy quả thật không dễ dàng, “Kệ đi, chúng ta ra ngoài trước rồi nói, tìm thanh sắt nào đó mở lõi khóa ra là được.”

Phú Sơn ừ một tiếng, vừa định dẫn bọn họ ra ngoài liền gặp một nhóm người.

Đứng đầu không ai khác chính là công chúa Lạc Thiên Ý, người mà Phú Sơn vốn cho rằng vẫn còn đang ngủ mê man Trong lòng hắn vô cùng kinh sợ, thầm kêu một tiếng.

Phía sau công chúa Lạc Thiên Ý còn có một đám thị vệ, bọn chúng rất đông, thân thủ lại không tệ.

Tay và chân của La Tước và người kia còn đang bị trói, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ.

Lạc Thiên Ý nhìn chăm chăm hắn, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khế: “Ta nói ngươi làm sao chịu ngoan ngoãn nghe lời, nguyện ý theo ta vào phủ, còn nguyện ý ở cùng một phòng với ta, thì ra, là muốn nhân cơ hội cứu người à.”

Phú Sơn thu lại nét mặt của mình: “Hai người này là bạn của ta, ta không thể thấy chết mà không cứu”

“Nhưng bọn họ cũng là người mà bệ hạ muốn thẩm vấn, bị ngươi đưa đi mất như vậy nhất định sẽ trách tội”

Lạc Thiên Ý nhíu mày nhìn hẳn: “Bây giờ phải làm sao đây? Ngươi lợi dụng bổn cung muốn lẻn vào phủ để cứu hai người này, trong lòng ta vô cùng mất hứng”

Phú Sơn chậm rãi thở ra một hơi: “Ba năm trước ngươi gặp nạn, ta đã cứu mạng ngươi. Nể tình nghĩa năm đó, ngươi thả bọn họ đi có được không? Bọn họ không phải nhân vật to lớn gì, vương gia của ngươi nhất định biết rõ điều này, bọn họ chỉ là hai tiểu binh sĩ, không có bất kì đe dọa nào, ngươi thả bọn họ ra, ta nhất định sẽ nhớ ơn người.”

Lạc Thiên Ý phụt một tiếng cười nhạo: “Tình nghĩa năm đó ? Tình nghĩa gì vậy, tình nghĩa phu thê sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi