VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 783

 

Phú Sơn nhíu mày nhìn nàng ta: “Người thích ta là ở điểm nào chứ, chúng ta lâu như vậy không gặp, người căn bản không biết ta là loại người thế nào, cứ thế tự nhiên muốn gả cho ta, như đang đùa cợt vậy”

 

“Nghiêm túc thì sao mà đùa cợt thì sao chứ. Cả đời người bất quá cũng chỉ sống ngản ngủi được mấy chục năm, cứ tận hưởng là được rồi.”

 

Ngón tay mềm mại của Lạc Thiên Ý vuốt ve khuôn mặt của hẳn: “Sao, lại muốn đổi ý rồi? Nếu đổi ý thì ngươi cứ nói thẳng ra, dù sao việc chọc bổn cung giận cũng không cần chờ bệ hạ phân phó, ta hoàn toàn có thể trực tiếp ra lệnh cho mấy người trong địa lao kia đi chết, ý ngươi thế nào?”

 

Phú Sơn kìm nén cảm xúc lại, đôi mắt cúi thấp nhìn lướt qua đôi môi nàng ta, cản răng cúi người xuống.

 

Rõ ràng La Kiều Oanh là nữ tử mà hắn muốn cưới, vậy mà cho đến giờ nhiều lắm hắn cũng chỉ mới ôm nàng ấy, chưa từng làm chuyện gì khác cho tới tận bây giờ.

 

Vậy mà giờ để cứu người, hắn phải hôn một nữ nhân khác.

 

‘Vì mang theo cả sự tức giận nên động tác của Phú Sơn hết sức thô lỗ, không hề mang chút ôn nhu nào.

 

Nhưng Lạc Thiên Ý xem ra lại rất hào hứng, nàng ta nhón hẳn chân để đáp lại.

 

Nàng ta không hề có ý định buông hắn ra, đợi đến khi sắp thở không  nổi nữa mới luyến tiếc buông tay.

 

Lấy lại tinh thần, nàng ta sờ sờ khóe môi, mới phát hiện Phú Sơn vậy mà lại cắn môi mình.

 

Lạc Thiên Ý đưa đầu ngón tay dính chút máu trên môi huơ huơ trước mặt hắn.

 

“Dùng sức đến vậy, ngươi là chó sao?”

 

Sắc mặt của Phú Sơn vô cùng khó coi: “Ta đã làm theo ý người, được rồi chứ?”

 

“Ngươi gấp cái gì, đêm nay chỉ mới bắt đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau”

 

Nàng ta trèo lên lồng ngực của Phú Sơn, nói: “Nếu đã nói ngươi làm trượng phu, bổn cung đương nhiên phải thử qua chút bản lĩnh của ngươi.

 

Nếu ngươi không làm được, bổn cung sẽ trả ngươi lại vậy.”

 

Nghe hiểu ý của Lạc Thiên Ý, Phú Sơn giật mình ngay tại chỗ.

 

“Chúng ta còn chưa phải là phu thê chân chính, sao có thể làm được. chuyện khác kia chứ.”

 

Lạc Thiên Ý nhéo nhéo mặt hẳn: “Hừ, biểu cảm của ngươi là thế nào.

 

vậy, bổn cung trước kia gả cho người khác, trong phủ đã từng bồi dưỡng qua mấy tên nam nhân, cũng không còn là tiểu nương tử chưa trải việc đời. Kẻ trưởng thành như ngươi, không phải là chưa từng làm qua loại chuyện như vậy đi chứ, nữ nhân kia đính hôn với ngươi, không lẽ chưa hề dâng thân thể cho ngươi sao?”

 

“Nàng ấy vẫn còn là một hài tử, người không nên so sánh mình với nàng ấy”

 

Ánh mắt Lạc Thiên Ý lạnh lùng: “Đừng đế nhìn thấy dáng vẻ nhớ mãi không quên của ngươi nữa. Bổn cung ra lệnh cho ngươi, ôm bản cung đi động phòng, tối nay, nếu ngươi phục vụ ta chu đáo, ta nhất định sẽ không quên giao ước của chúng ta”

 

Phú Sơn thu tay thành nắm đấm, các đốt ngón tay cũng vì dùng lực mà bật ra thành tiếng.

 

Hắn ôm Lạc Thiên Ý đặt lên giường, lập tức vươn tay, cởi quần áo của nàng ta ra.

 

Lạc Thiên Ý xoay người, ôm lấy cánh tay của Phú Sơn.

 

Hăn không chợp mắt cả đêm, nhìn sắc trời bên ngoài, mặt không đổi mà nhắc nhở: “Trời sắp sáng rồi.”

 

Lạc Thiên Ý tức giận võ hắn một cái: “Biết rồi, ngươi thúc giục rất nhiều lần, bổn cung không điếc”

 

Nàng ta đỡ eo ngồi dậy, nghĩ đến chuyện ban nấy, mím môi cười.

 

*Giúp ta thay quần á: Phú Sơn nhặt quần áo rải rác trên mặt đất lên đưa cho nàng ta, Lạc.

 

Thiên Ý oán hận: “Trong tủ có bộ mới, đồ này đều bẩn cả rồi”

 

Hắn đành phải đứng dậy đi lấy quần áo mới, Lạc Thiên Ý bám vào cánh tay hắn mà đứng dậy, châm chậm mặc lại quần áo, sau đó mới rời giường.

 

Sắc trời bên ngoài đã bắt đầu sáng lên, xuất hiện màu trắng bạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi