VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 887

 

Vì lo lắng thuốc quá đắng, Triệu Khương Lan đã kêu người thêm một số loại dược liệu khác vào canh.

 

Chúng là những chất dinh dưỡng bồi bổ cho cơ thể của trẻ, và mùi vị cũng không tồi.

 

Hài tử thực sự đã uống rất nhiều.

 

“Được rồi, lấy hành lý của các con ra để Sở Sở tỷ tỷ và Mai Hương tỷ tỷ giúp các con thu xếp nhé.”

 

Dung Nhật đưa hành lý của mình cho nàng ấy, sau khi mở ra, Sở Sở cẩn thận gấp quần áo lại.

 

Triệu Khương Lan dặn dò: “Sẽ mất một khoảng thời gian để may quần áo. Trước tiên, đến cửa tiệm mua một ít y phục may sẵn theo cỡ số y phục của hai đứa nhỏ này”

 

Sở Sở cẩn thận lấy ra một chiếc áo choàng trắng, Dung Sương nhớ tới điều gì, liền kéo lấy ống tay áo.

 

“Đây là y phục do mẫu thân con đích thân may”

 

Triệu Khương Lan có chút kinh ngạc, không ngờ một người nữ tướng quân như Lê Vương phi lại có thể làm công việc nữ công như khâu vá này.

 

Nàng cầm lên xem thử, đường kim mũi chỉ phía trên của chiếc áo choàng này rất tốt, nhưng bên dưới có cái gì đó kỳ quái, đường kim mũi chỉ không được tỉ mỉ cho lắm.

 

Tay nghề này, nếu nhìn thật kỹ, có vẻ không giống từ một người làm ra.

 

Dung Nhật cũng nói thêm: “Đúng ạ, ma ma nói phải giữ gìn cẩn thận, rồi đưa cho Tứ thẩm cất giữ”

 

Trong chốc lát, Triệu Khương Lan lặng người: “Con nói gì?

 

Đưa cho thẩm giữ sao. Đây đúng là những gì ma ma của các con nói sao. Bà ấy đã nói những gì, các con mau nói cho thẩm nghe”

 

Dung Sương gạt đầu lia lịa: “Ma ma nói, Tứ thúc, Tứ thẩm không hung dữ, là người tốt. Còn nói y phục là do mẫu thân đích thân may, nên phải giữ gìn cẩn thận”

 

Ma ma rõ ràng không vào cung cùng bọn họ, nhưng trước khi hai đứa nhỏ vào cung lại có thể dặn dò những lời này.

 

Dù có nghe theo thế nào đi nữa, cũng cảm thấy đó là cố ý.

 

Bộ y phục này, lẽ nào, còn có dụng ý gì đặc biệt?

 

Vả lại tại sao ma ma biết rằng những người bên cạnh nguy hiểm, chỉ có nàng và Mộ Dung Bắc Uyên là tốt.

 

Có lẽ nào là Lê Vương phi trước khi chết đã dặn dò như vậy.

 

Nhưng thật kỳ lạ, đứng trên lập trường của Lê Vương phi, tại sao đột nhiên lại nói những lời như vậy.

 

Triệu Khương Lan luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nàng phải tìm Mộ Dung Bắc Uyên hỏi cho rõ ràng.

 

“Trước khi ma ma mới đến đây, hai ngươi thay nhau ngủ cùng hai đứa nhỏ. Chúng còn quá bé. Ban đêm lỡ có gặp ác mộng hay sợ hãi, phải có người dỗ dành.”

 

Sau khi dặn dò Sở Sở và Mai Hương xong xuôi, Triệu Khương Lan liền đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên.

 

Sau khi đóng kín cửa, nàng mới có thể tiện hỏi chuyện về Dung ma ma.

 

“Ban nãy ngài tới dịch quán tìm người. Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không? Thần thiếp không tin việc ngài nói rằng ma ma có việc gấp phải rời đi trước. Người theo sát hầu hạ này nhất định là thân tín của Lê Vương phi, không thể bỏ mặc hài tử không lo”

 

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng: “Ma ma mất mạng rồi. Tuy rằng lão bản luôn miệng nói không biết, nhưng khi ta hỏi ông ta có phải là do nhà họ Liên xuống tay hay không, ông ta cũng không phủ nhận. Đây chính là đã thầm thừa nhận”

 

Triệu Khương Lan lấy tay che chặt miệng không dám tin: “Thần thiếp không hiểu. Nữ nhân đó chẳng qua chỉ là một người hầu bình thường, giữ lại tính mạng của bà ấy đối với nhà họ Liên cũng đâu có bất kỳ uy hiếp gì. Tại sao nhà họ Liên vẫn không chịu buông tha cho bà ấy? Hơn nữa vừa nãy Dung Sương có nói với thần thiếp, trước khi tiến cung ma ma đã dặn dò, bảo chúng tìm chúng ta nhờ cứu giúp, nói chúng ta là người tốt. Có thể đặc biệt nói với hài tử những lời như vậy, bây giờ nhắc lại, cảm giác còn có ý gì khác. “

 

Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Không sai, ta cũng đang nghi ngờ, cái chết của đại ca và đại tẩu, có lẽ còn có nguyên nhân nào đó khác. Chỉ là, lực lượng thủy quân Đông Nam cách quá xa, tất cả lại đều rơi vào tay của nhà họ Liên. Ta chỉ sợ rằng sự thật cũng đã bị che đậy kín bưng rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi