VƯƠNG PHI CỦA TA LÀ CỌP MẸ


Tử Cẩn ngày đêm trở lại Độc Y cốc, đã là ngày thứ ba, hắn không trở về là sẽ không kịp cứu nàng.

Mấy ngày này hắn không hề nghỉ ngơi chỉ lo đi tìm nhân sâm vạn năm nhưng lại chẳng có chút tin tức gì về nó.

Thời gian cũng đã hết, hắn chỉ đành trở lại Độc Y cốc.
- Đã tìm được đủ chưa?
- Vẫn chưa, còn thiếu hai loại là hoàng liên và nhân sâm vạn năm
- Hoàng liên nơi này có, còn về phần nhân sâm vạn năm...!haiz, phải làm sao đây?
- Ta có nhân sâm vạn năm
Giữa lúc nguy cấp thì Bạch Thiếu Ngạn lại xuất hiện, y đưa cho hắn một chiếc hộp, Tử Cẩn mở ra thì trong đó đúng thật là một cây nhân sâm vạn năm.
- Tốt quá rồi, nha đầu được cứu rồi! Các ngươi mau giúp ta chuẩn bị, thời gian không còn nhiều nữa
- Được
Hai nam nhân giúp Nhan Vũ xử lý đống thảo dược rồi đem chúng đến ôn tuyền ở phía sau cốc.

Bọn họ nhanh chóng thả dược liệu xuống, Tử Cẩn đến phòng ôm lấy nàng đưa đến ôn tuyền, chỉ cần ngâm mình trong nước thuốc một trăm ngày là Sở Lan có thể bình an vô sự.
- Ngươi ở đây, bọn ta ra ngoài trước

Nhan Vũ và Bạch Thiếu Ngạn đi ra ngoài, do ôn tuyền nằm trong một sơn động nên có thể yên tâm để nàng một mình ở đây.

Đợi mọi người ra ngoài hết Tử Cẩn bắt đầu giúp nàng cởi y phục rồi đỡ nàng xuống ôn tuyền, xong việc hắn liền trở ra, bên ngoài còn rất nhiều việc cần hắn xử lý.
- Ngươi cũng có nghe nói về chuyện Ám Dạ các và Nam Xuyên môn rồi đúng không?
Hắn vừa bước ra thì Bạch Thiếu Ngạn đã mở miệng hỏi trước, Nhan Vũ trở lại căn nhà của mình nên hiện tại chỉ có hai người ở đó.
- Đúng vậy, nghe nói vị các chủ này ra tay còn tàn nhẫn thâm độc hơn cả Tiêu Sở Tranh.
Hai người vẫn chưa biết Lộ Trúc còn sống, hôm đó nàng ta cướp Tiêu Sở Tranh đi đồng thời nàng cũng ngất xỉu nên bọn họ cũng không còn tâm trạng để ý đến, Sở Lan cũng chưa có cơ hội nói cho bọn họ.
- Ta cũng có nghe nói, ngươi định sẽ như thế nào đây?
- Ta sẽ cho người âm thầm quan sát, đề phòng trước mọi việc, người này âm mưu không hề nhỏ đâu
- Ta cũng phải về Lạc Thiên giáo chuẩn bị, có gì cần giúp đỡ cứ cho người gửi thư cho ta, cáo từ!
Bạch Thiếu Ngạn nói xong cũng xoay người rời đi, y phải chuẩn bị đối phó tình huống Ám Dạ các muốn tiêu diệt Lạc Thiên giáo của y.
- Bạch Thiếu Ngạn, lần này đa tạ ngươi
Y đi được vài bước thì nghe lời cảm tạ của hắn, Bạch Thiếu Ngạn không quay đầu nhìn lại.

Là y cam tâm tình nguyện cứu nàng, muốn y đứng nhìn nàng chết là chuyện không thể nào.

Tình cảm Bạch Thiếu Ngạn dành cho Sở Lan không thua kém gì hắn và Tiêu Sở Tranh, có điều y không cố chấp như Tiêu Sở Tranh mà thôi, y chỉ mong nàng được hạnh phúc.
- Không cần đa tạ, cứu nàng là do ta cam tâm tình nguyện, ngươi sau này phải chăm sóc nàng cho thật tốt đó
- Đó là điều đương nhiên, ngươi không cần lo, hẹn ngày tái ngộ
- Hẹn ngày tái ngộ
Bạch Thiếu Ngạn đến cáo từ Nhan Vũ liền trở về Lạc Thiên giáo, hắn đứng ở cửa động nhìn vào trong một lúc rồi lưu luyến rời đi.
- Hoàng thượng, trong cung đang có một số đại thần nổi loạn nói là muốn gặp người
- Trẫm biết rồi, bây giờ chúng ta trở về đó
- Vâng
Hoàng cung
- Các vị bình tĩnh đã, hoàng huynh đã đến An Thành điều tra rồi, tạm thời huynh ấy còn chưa thể trở về được
Thần vương Minh Tử Duy được hắn giao cho xử lý việc triều chính trong lúc hắn đến An Thành.

Chẳng hiểu sao mấy hôm nay đám đại thần cứ liên tục đòi gặp Tử Cẩn khiến Tử Duy có phần khó xử.


Truyện Hài Hước
- Ta được biết ở An Thành đã dần ổn định trở lại, thế nhưng hoàng thượng đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, hay là Thần vương gia đang có ý đồ gì!
- Ăn thì có thể ăn bậy, nói thì không thể nói bậy được, mọi người đừng suy đoán lung tung.
- Bọn ta có suy đoán lung tung hay không đợi hoàng thượng trở về rồi sẽ biết
Đám triều thần nháo nhào bàn tán, trong thành mấy ngày trước lại có tin đồn hoàng hậu trong cơn nguy kịch không còn nhiều thời gian, bây giờ đến hoàng thượng cũng không có tin tức gì, bảo bọn họ làm sao không lo đây, khó khăn lắm mới giành lại được Minh Phượng, không thể dễ dàng để xảy ra chuyện được.
- Hoàng thượng giá đáo~
Mọi người đều quay mặt về phía cửa nhìn đến người mặc long bào bước vào, người này quả thật chính là Tử Cẩn, hắn đã cho người gấp rút trở về đế đô để ổn định đại cục.
- Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Bình thân, các người mau đứng dậy đi
- Tạ hoàng thượng
Hắn bước đến ngồi xuống, đám triều thần lục tục đứng dậy, Minh Tử Duy thấy hắn về liền thở ra một hơi, cũng may hoàng huynh của y về đúng lúc.
- Hoàng thượng trong cả đế đô mọi người đều lan truyền rằng hoàng hậu xảy ra chuyện, chuyện này...
Thừa tướng Lăng Dương Quân lo lắng cho nữ nhi bảo bối của ông, khi nghe được lời đồn phụ mẫu nàng đã rất lo lắng.
- Chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ thôi, thừa tướng không cần lo lắng, hoàng hậu nàng ấy đang ở Độc Y cốc cùng với Nhan tiền bối.
- Vậy thì lão thần yên tâm rồi
Hắn xử lý một vài chuyện vặt vãnh rồi cho bãi triều, Tử Duy cùng hắn đến ngự thư phòng nghị sự riêng.
- Hoàng huynh, đúng thật là hù chết đệ mà, đám người đó lại nói đệ có âm mưu tạo phản.
- Khoảng thời gian qua cực khổ cho đệ rồi, không sao đâu, ta trở về bọn họ sẽ im lặng thôi
- Ừm, phải rồi hoàng huynh, dạo này biên cương báo về, người Mễ Ân quốc lại đang rục rịch
- Bọn họ đang nhân thời cơ Minh Phượng không được ổn định mà ra tay đây mà
- Đáng ghét, là ai nói người Mễ Ân thẳng thắn, nhiệt tình chứ, rõ ràng là một lũ thừa nước đục thả câu

Tử Duy bất mãn, bọn người trên thảo nguyên này lại không chịu an phận mà sống trên thảo nguyên của họ, âm mưu tấn công Minh Phượng làm cái gì chứ.
- Đệ đừng nóng vội, chẳng phải chúng ta còn có sự giúp đỡ của Di Hòa sao?
- Huynh nói đúng, đệ sẽ liên lạc với hoàng đế Di Hòa
- Ừm, vậy chuyện này ta giao cho đệ
- Hoàng huynh yên tâm, lần này đệ nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của huynh
- Được rồi, đệ lui xuống trước đi
- Vâng, đệ đi ngay đây
Tử Duy nhanh chân đi làm việc hắn giao, thời gian trôi qua y cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, có thể thay hắn gánh vác mọi chuyện trong triều rồi.

Tử Duy không biết bản thân nhận trách nhiệm này lại khiến y vướng phải đào hoa bất đắc dĩ.
Hắn một mình ngồi trong ngự thư phòng xử lý đống tấu chương quan trọng một lúc liền cảm thấy mệt mỏi nên đến Tường Lan cung nghỉ ngơi một lúc, đã mấy ngày rồi hắn còn chưa nghỉ ngơi nên mệt mỏi cũng chẳng phải chuyện lạ.
Ám Dạ các cũng như tên gọi của nó, khắp nơi bao trùm bởi bóng tối không thấy mặt trời, không khí lạnh lẽo âm u khiến người người khiếp sợ.

Lộ Trúc ngồi trên bảo tọa chạm khắc mặt trăng một nửa bên mặt đeo mặt nạ, tay cầm một bình sứ ngắm nghía.
- Các chủ, đã cho người liên lạc với Mễ Ân quốc, bọn họ đang chuẩn bị tấn công Minh Phượng
- Tốt lắm, lần này ta phải cho đám người đó không kịp trở tay, trò hay sắp bắt đầu rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi