VƯƠNG PHI DỰA BÀN TAY VÀNG CƯỜI LUI TÌNH ĐỊCH



"Từ xưa đến nay chưa từng nghe chuyện thân là nam nhân lại bị vợ bỏ, huống chi bản vương có thân phận gì mà ngươi có thể thích bỏ thì bỏ?"
Mặc dù Thẩm Diệu Thần rất đỗi kinh ngạc vì nữ nhân trước mặt này gan quá lớn, nhưng đáy lòng không ngờ lại nổi sóng không ngừng, vẻ tức giận không che giấu chút nào lộ rõ ở trên mặt.
"Vậy thiếp là người đầu tiên rồi đấy không phải sao? Thiếp và Vương gia vốn dĩ là song phương bị ép, bởi vì một tờ thánh chỉ ban hôn nên mới ràng buộc với nhau.

Người ta nói dưa hái xanh không ngọt.

Nếu Vương gia không nhận tờ hưu thư này, chẳng lẽ còn muốn trói chung một dây với thiếp?"
Mộc Vân Cẩm tay cầm phong hưu thư, nét chữ trên hưu thư đoan trang xinh đẹp.

Nàng dùng vẻ mặt trấn định nhìn nam tử đang nổi đóa trước mặt, biểu tình trên mặt cực kỳ bình tĩnh, không hề dậy lên dù chỉ là một gợn sóng nhỏ
"Bản vương từ lâu cũng đã chuẩn bị một tờ hưu thư rồi, chỉ sợ Vương phi không dám nhận thôi".
Nét mặt Mộc Vân Cẩm vân đạm phong khinh, thế gian này còn có thứ gì mà nàng không dám nhận chứ? Huống chi nàng vẫn tâm tâm niệm niệm nhận được tờ hưu thư đó.
"Vương gia cứ giao hưu thư cho thiếp là được, kể từ đó, Vương gia có thể cùng An muội muội răng long đầu bạc, một đời mạnh khỏe hạnh phúc".

Mộc Vân Cẩm đưa hưu thư trong tay tới, nàng im lặng trong phút chốc rồi nói tiếp: "Thiếp và Vương gia mỗi người một tờ hưu thư, từ nay về sau Vương gia không được can thiệp tới tự do trong phủ của thiếp, càng không thể tùy tiện ngăn cản thiếp đi tìm phu quân khác.

Dĩ nhiên, thiếp cũng sẽ phối hợp với tất cả hành động của Vương gia, tạm không tiết lộ chuyện thiếp và Vương gia đã ly hôn, đợi cho thời cơ chín muồi thì chúng ta sẽ thông báo với quần chúng nhân dân sau?"
"Nghe Vương phi nói êm tai như vậy, chắc phải diễn thử cái lí do này không dưới trăm lần".
"Vương gia khen nhầm rồi, chỉ là lòng thiếp mong chờ đã lâu, cho nên mới xuất khẩu thành thơ mà thôi".
Mộc Vân Cẩm cười không nói, hiển nhiên là đã rõ chuyện xảy ra kế tiếp như lòng bàn tay.
Hắn lúc nào có ý khen? Nữ tử trước mặt này da mặt cũng dày thật, có thể sánh ngang cửa thành Đông rồi.
Vào thời khắc này sắc mặt Thẩm Diệu Thần âm trầm đến cực độ, thế gian này quả nhiên chỉ có nữ nhân và kẻ tiểu nhân là khó đối phó.
Dạ Hạo ở một bên không đợi Thẩm Diệu Thần lên tiếng đã lấy ra một phong hưu thư từ vạt áo trước ngực, cúi đầu cung cung kính kính dùng hai tay dâng lên trước mặt hắn.
"Vương gia, thuộc hạ thời khắc ghi nhớ lời Vương gia căn dặn, tờ hưu thư này thuộc hạ lúc nào cũng mang theo mình".
Thẩm Diệu Thần nghiêng người sang, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Dạ Hạo, trong mắt đầy ý giễu cợt.
Dạ Hạo vốn dĩ còn đang đắc ý vì nghĩ mình thông minh lanh lợi, nhưng không ngờ đổi lại là bánh mắt thần bí khó dò của Vương gia.
Dạ Hạo nhất thời trở nên ủ rũ gục đầu xuống.
Vân Sơ ở trong lòng âm thầm mắng Dạ Hạo là đồ ngu, đầu óc như này sao có thể ở bên cạnh Vương gia làm cánh tay phải đắc lực được chứ?
Hưu thư Dạ Hạo đưa tới Thẩm Diệu Thần không có ý nhận lấy, Vân Sơ khó nén tiếu ý mà tự tay nhận lấy hưu thư trong tay Dạ Hạo, đến lúc này thì Mộc Vân Cẩm và Thẩm Diệu Thẩn nhờ tờ hưu thư này mà triệt để vạch rõ giới hạn.
Mộc Vân Cẩm cúi đầu nhìn hưu thư trong tay Vân Sơ, nét mặt lộ ra ý cười kìm nén đã lâu.
Thẩm Diệu Thần nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt nàng, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng, lập tức vừa nghiêng đầu vung tay áo trực tiếp rời đi.
Dạ Hạo không rõ vì sao, cũng mau bước đuổi theo.
Chủ tớ hai người đưa mắt nhìn Thẩm Diệu Thần rời đi, sau đó cùng cười nghiêng ngả.
"Chủ tử, người nói xem tên thị vệ bên cạnh Vương gia có phải bị đần không? Nô tỳ thấy Vương gia vốn không định lấy ra tờ hưu thư đó, mà tên ngốc đó lại lôi ra như muốn tranh công vậy".
"Mặc kệ Vương gia rốt cuộc ý gì, có tờ hưu thư này, bất luận tương lai có phát sinh biến cố gì, chúng ta cũng không liên quan tới Vương phủ này nữa rồi".
Mộc Vân Cẩm tiếp nhận hưu thư mà Vân Sơ đưa tới, cực kỳ thận trọng cất vào trong tay áo.
Mộc Vân Cẩm nhìn sang hướng đông viện đầy ẩn ý, tờ hưu thư này không chừng sẽ ở đây cùng nàng rất lâu, dĩ nhiên phải bảo quản thật tốt.
...
"Ngươi làm loạn đủ chưa, trong phủ gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện, trong đó đều có bút tích của ngươi.

Nếu ngươi muốn trả thù thì trút lên một mình ta là đủ rồi, tội gì phải liên lụy người vô tội?"
Trong căn phòng tối tăm không một tia sáng, một thân ảnh cao gầy biến mất trong bóng đêm, khiến người ta nhìn không rõ hình dáng.

"Ồ, ta làm loạn đủ chưa? Ngươi làm thế nào mà xác định những chuyện kia đều do tay ta làm vậy? Ngươi ở trong triều đình đắc tội biết bao nhiêu người, biết đâu do người ngoài mang lòng oán hận nên âm thầm ra tay với ngươi?"
"Ngươi còn muốn nói dối đến khi nào, hai bức họa đó còn có thể làm giả được sao?"
Thẩm Diệu Thần tận lực giảm thấp âm lượng, đáy mắt lộ ra vẻ biết rõ tất cả.
"Chỉ bằng vào hai bức vẽ mà ngươi đã hất nước bẩn lên người ta rồi, xem ra sự bao dung của ngươi cho ta cũng chẳng đáng là bao".
Thẩm Diệu Thần cười lạnh một tiếng, trong con ngươi không hề có chút ấm áp nào.
"Ta còn phải bao dung ngươi như thế nào nữa đây? Ngươi ở phủ ta nhiều lần gây sự, lần này thậm chí còn kinh động tới vị kia ở trong cung, chẳng lẽ đây là kết quả mà ngươi mong muốn sao?"
"Vị kia ở trong cung? Ngươi đang kinh hay là đang sợ đây? Người biết thì thế nào mà Người không biết thì thế nào? Vì duy trì hòa bình ngoài mặt nên Người tạm thời sẽ không ra tay với ngươi, cho nên...!Ngươi đến tột cùng là đang lo lắng cái gì?"
Thẩm Diệu Thần thấy khuyên bảo cũng không có tác dụng gì chỉ đành thôi.

Hắn phức tạp nhìn bóng người chìm trong màn đêm kia, khe khẽ thở dài một tiếng, nói một câu "Tự giải quyết cho tốt" rồi dứt khoát rời đi.
Thẩm Diệu Thần mới vừa trở lại thư phòng liền thấy Dạ Minh vẻ mặt khác thường đi đến, chỉ thấy Dạ Minh quỳ một chân trên đất ôm quyền hành lễ, sau đó lập tức thuật lại tin tức đã lấy được cho hắn.
"Vương gia, thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức do Hình bộ đại lao truyền tới, Xuân Oanh đã cắn lưỡi tự sát ở trong lao rồi".
"Thôi, đây cũng tính là kết cục tốt nhất của cô ta rồi".
Thẩm Diệu Thần vô ý thức xoay chuyển nhẫn ngọc trên ngón tay cái, hắn cúi đầu nhìn nhẫn ngọc mà có chút xuất thần.
"Dạ Minh, ngươi truyền tin này tới cho Vương phi và trắc phi, những chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý".
"Thuộc hạ tuân chỉ."
Dạ Minh lĩnh mệnh rời đi, chỉ để lại một mình Thẩm Diệu Thần tĩnh tọa ở trước thư án, trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực mình.
...
"Chủ tử, một thị vệ khác của Vương gia qua đây truyền lời, nói là Xuân Oanh ở trong lao cắn lưỡi tự vẫn, Vương gia tuyên bố chuyện Bạch trắc phi trúng độc theo cái chết của Xuân Oanh mà kết thúc".
Vân Sơ đưa chén nước ô mai ướp lạnh trên bàn tới cho Mộc vân Cẩm, sau đó tiếp tục cầm quạt khẽ phe phẩy.
"Ồ? Vương gia đang muốn bớt phiền đó phỏng, nhưng mà kẻ đánh lén ta còn chưa bị bắt lại đâu, Vương gia hành sự quả nhiên thật qua loa có lệ".
Mộc Vân Cẩm một mặt uống nước ô mai ướp lạnh, một mặt hài hước nhạo báng.
"Chính là như vậy chứ còn gì nữa ạ! Với thủ đoạn của Vương gia, tra ra kẻ đánh lén có gì là khó, cái này tỏ rõ Vương gia đang bao che cho hắn ta.

Kẻ ám sát này liệu không phải là do An trắc phi phái tới đó chứ! Dù sao trên phố vẫn luôn đồn An trắc phi là ánh trăng sáng trong lòng Vương gia, chủ tử lại chiếm Vương vị vốn thuộc về An trắc phi, cho nên An trắc phi sinh lòng hận thù..."
Vân Sơ nghiêng đầu suy nghĩ, mấy chuyện công vu tâm kế này đối với Vân Sơ mà nói thật là hao tâm tổn trí.
Mộc Vân Cẩm tất nhiên biết trước khi Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, trên phố đã có lời đồn nói An Hiểu Như sẽ được gả vào Thần Vương phủ, trở thành nữ chủ nhân hoàn toàn xứng đáng của Thần Vương phủ.
Nhưng sau lại không biết tại sao mà Hoàng thượng lại ban hôn cho nàng trước mặt bàn dân thiên hạ, mà An Hiểu Như vốn nên ngồi vào vị trí nữ chủ nhân Thần Vương phủ cũng chỉ có thể dùng thân phận trắc phi ở bên cạnh Thẩm Diệu Thần.

"Ta thấy An trắc phi không giống người sẽ ôm hận trong lòng.

Lúc Xuân Oanh vu khống ta hạ độc Bạch trắc phi, chính cô ấy đã chủ động giải vây cho ta mà".
"Cũng phải, nô tỳ chớ nên suy đoán lung tung, chỉ là hưu thư đã ở trong tay Người...Kỳ tướng quân..."
"Kỳ đại ca lớn lên cùng ta, tình cảm tất nhiên không cần phải nói, nhưng ta chỉ coi Kỳ đại ca như huynh trưởng, tâm ý của Kỳ đại ca ta chỉ có thể..."
Mộc Vân Cẩm chậm rãi gác lại thìa trong tay, ánh mắt xa xăm nhìn về phía hồ cá chép kim sắc, cá chép trong ao như du long vui sướng chơi đùa, tự do tự tại như vậy mới là cách sống mà nàng muốn khi sống lại một lần nữa.
Cách đó không xa ở trên cây cổ thụ rậm rạp cao có một thân ảnh màu đen, ánh mắt nam tử từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng lại trên người Mộc Vân Cẩm ở giữa đám hoa cỏ cây cảnh.
Nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày hay một tiếng cười đều như chiếc lông vũ êm ái trêu đùa trên tim hắn, tâm tình sớm đã bình lặng như lại nổi lên một hồi lăn tăn rung động.
Sau một hồi lâu nghỉ chân, huyền y nam tử khó khăn lắm mới phi thân rời khỏi cành cây khô, không lưu lại một chút dấu vết nào.
"Chủ tử, nô tỳ vẫn luôn cảm giác có người cách đây không xa giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, chẳng lẽ là Vương gia lo lắng chủ tử lấy được hưu thư rồi sẽ rời khỏi Vương phủ?"
Vân Sơ đổi tay tiếp tục phe phẩy quạt tròn, Mộc Vân Cẩm thấy thế thì trực tiếp nhận lấy quạt tròn từ trong tay Vân Sơ.
"Đã nói với ngươi biết bao lần rồi, chủ tử của ngươi cũng không phải không có tay, sao cái quạt này lại chạy tới trong tay ngươi rồi?"
Mộc Vân Cẩm cầm lấy quạt tròn trong tay, một lay nhẹ nhàng đung đưa, hai mắt khép hờ, như thể nàng đang vô cùng hưởng thụ sự bình yên hiếm có này.
"Không phải do nô tỳ sợ Người mệt sao, tiểu thư nhà ai mà suốt ngay xem nô tỳ như bạn bè của mình, sợ rằng cả kinh thành này không tìm ra người thứ hai".
Vân Tấn cực kỳ tán thành câu nói này của Vân Sơ, trùng điệp gật đầu.
"Nô tỳ cùng Vân Tấn làm nha hoàn của Người nhưng Người lại tự mình động tay làm mọi chuyện, nô tỳ cảm thấy bản thân bắt đầu không còn đất dụng võ rồi".
Tuy nghe có vẻ đang oán trách nhưng Vân Sơ thực ra đang biểu lộ ý tứ hổ thẹn của mình.
Phủ Thừa tướng đối với hai nàng có ân tình lớn như trời cao, đời này sợ là trả không hết, nhưng chủ nhân lại cứ nuông chiều hai nàng, thực sự còn tốt hơn cả tỷ muội ruột thịt.
"Không có đất dụng võ chẳng phải càng tốt sao, chẳng lẽ ngươi hy vọng chủ tử nhà ngươi suốt ngày bị kẻ xấu nhớ thương, để ngươi xuất thủ mới tốt à?"
Mộc Vân Cẩm từ trên quý phi tháp chậm rãi đứng dậy, nàng đặt quạt tròn lên bàn dài, ngồi thẳng người đưa tay ra vươn vai.
Chắc là vì sắp mưa nên cảm giác nóng nực buổi hoàng hôn cũng tiêu tan hơn nửa, mây đen ùn ùn kéo đến, có vẻ như sắp có trận mưa sa.
"Vương phi, không xong rồi, Vương gia bị trọng thương hôn mê bất tỉnh rồi! Vương phi người mau qua đó đi!!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi