Lúc Thẩm Diệu Thần xuất hiện ở trước cửa dịch quán, hắn cưỡi con ngựa cao to tựa như trích tiên hơi hơi cúi người, đôi tay nắm lấy dây cương rồi xoay người xuống khỏi lưng ngựa, động toát lưu loát nhanh gọn.
Bề ngoài tuấn mỹ xuất chúng cùng áo bào màu đen khiến hắn mang khí chất của một vị thần linh, thu hút ánh mắt của mọi người, ngay cả binh lính thủ vệ ngoài cửa dịch quán cũng bị mị lực của hắn làm cho ngây người.
Lần này Quý Húc Nghiêu làm sứ giả hộ tống Trịnh Diệc Thi từ Mạc Bắc tới kinh thành, cho nên khi Thẩm Diệu Thần xuất hiện gã cũng xuất hiện.
Cừu nhân gặp nhau đỏ ngầu hai mắt, Thẩm Diệu Thần dùng kiêu ngạo nửa con mắt đảo qua người Quý Húc Nghiêu, không mang theo chút tình cảm nào.
Loại cặn bã này không xứng đáng để hắn phải nhìn bằng cả con mắt.
Quý Húc Nghiêu tự nhiên cũng nhận ra sự khinh miệt trong mắt Thẩm Diệu Thần, gã chỉ âm thầm kìm nén tức giận trong lòng, nỗ lực bày ra dáng vẻ uy nghiêm cần có.
Nhưng mỗi khi một tấc da thịt trên mặt gã phải phối hợp với suy nghĩ của gã để biểu hiện thành hành động, mọi thứ trông thật miễn cưỡng.
"Thần Vương điện hạ tự mình đến đón Cửu công chúa điện hạ, có thể thấy được sự coi trọng của Hoàng thượng đối với Mạc Bắc và Cửu công chúa đến thế nào".
Quý Húc Nghiêu nghiêm trang đánh giọng quan cũng chỉ là vì duy trì sự tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một vị đại tướng quân Mạc Bắc trước bách tính Thiên Khải mà thôi.
Còn cái vị trong cung kia, ông ta có coi trọng Mạc Bắc hay không, có coi trọng Cửu công chúa mà gã hộ tống hay không cũng không quan trọng.
Hàn quang lé lên trong mắt Quý Húc Nghiêu, đợi đến khi đại nghiệp đã thành, Cửu công chúa này giữ lại hay không cũng không trọng yếu.
Nghĩ đến đây, Quý Húc Nghiêu nhếch miệng lên một độ cong tà ác.
Có thù tất báo là chuyện gã am hiểu nhất.
"Thiên Khải xưa nay luôn trọng lễ nghi, đương nhiên sẽ không thể thất lễ với khách nhân từ phương xa."
Giọng Thẩm Diệu Thần trầm sâu, trong đó còn sảm tạp vài phần lười biếng tùy ý.
Kỳ thực hắn căn bản không muốn chạm mặt Quý Húc Nghiêu quá nhiều.
Mục đích hắn tới đây chỉ có một, đó chính là đón Cửu công chúa vào cung dự tiệc, còn lại không liên quan tới hắn.
Lúc Trịnh Diệu Thi nhìn thấy Thẩm Diệu Thần thì nội tâm vô cùng kích động, nỗi nhớ nhung dâng lên mắt lệ tràn.
Nàng ta để lộ ra vẻ e lệ thẹn thùng, nét mặt kích động mừng rỡ.
"Thẩm Diệu Thần, đã lâu không gặp.
Ngươi có còn nhớ bản công chúa không?"
Trịnh Diệc Thi cẩn thận ngẩng đầu, hai tay không ngừng vân vê góc áo, nội tâm có chút bất an.
"Bản vương chưa từng gặp Cửu công chúa, không biết Cửu công chúa vì sao lại nói như vậy?"
Trịnh Diệc Thi khó mà tin được trừng lớn mắt, tất cả vui sướng đều bay đi hết cả, cảm xúc mất mát như bao phủ lấy nàng ta.
Hắn không nhớ ra nàng ta, điều này sao có thể, rõ ràng...
Thẩm diệu Thần đối mặt với ánh mắt mất mát của Trịnh Diệc Thi, nữ nhân này đối với hắn mà nói chung quy chẳng là cái thá gì.
"Sao lại chưa từng gặp? Năm đó lúc ngươi đại diện Thiên Khải đi sứ Mạc Bắc, phụ vương ta đã mời ngươi tiến cung dự tiệc không phải sao?"
Trịnh Diệc Thi kích động, không tự chủ cao giọng thêm mấy phần.
Nàng ta nỗ lực miêu tả lại tình tiết năm xưa, hi vọng hắn có thể nhớ ra những gì đã xảy ra.
Đáy mắt Thẩm Diệu Thần đã tràn đầy sự không kiên nhẫn, mười ngón tay xuôi bên hông cũng nắm thật chặt.
Hắn không muốn tiếp tục dây dưa với vị Cửu công chúa này.
"Công chúa ở Mạc Bắc có rất nhiều, bản vương trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như công chúa không muốn vào cung vậy bản vương đợi mấy hôm sau lại phái người tới đón công chúa vậy".
Thẩm Diệu Thần dứt lời liền thờ ơ xoay người rời khỏi, Trịnh Diệc Thi lại chợt bắt lấy ống tay áo tơ vàng của hắn.
Nàng ta nắm chặt vạt áo, ngón tay mảnh khảnh trở nên không có chút huyết sắc nào, thậm chí còn có vẻ dù có biến dạng cũng không bằng lòng buông ra.
"Ngươi cứ không nhìn bản công chúa như vậy sao? Bản công chúa vượt vạn dặm xa đi từ Mạc Bắc tới để cho ngươi vờ như không thấy ta như vậy sao?"
Giọng nói trong trẻo của Trịnh Diệc Thi lẫn thêm vài phần nghẹn ngào.
Nàng ta chủ động xuất kích như vậy cuối cùng lại đổi được sự đối đãi như này đây.
Bách tính xem náo nhiệt đã vây quanh đầy mình, những người cổ hủ hướng Trịnh Diệc Thi mà chỉ trỏ, nhưng e ngại sự tồn tại của binh lính Mạc Bắc nên cũng không dám làm càn quá mức.
"Dĩ nhiên không phải."
Hai mắt Trịnh Diệc Thi sáng ngời, nàng ta biết nam tử trước mắt chỉ đang đùa giỡn với mình mà thôi.
"Không phải bản vương vờ như không thấy Cửu công chúa, mà là trong mắt bản vương chỉ có phu nhân của mình, những nữ nhân khác trong mắt bản vương đều không là gì".
Thẩm diệu Thần nói rất có khí phách, từng câu từng chữ như đinh đóng cột, tỏ rõ với bách tính Thiên Khải lòng trung trinh của hắn đối với phu nhân sẽ không bao giờ thay đổi.
Ánh sáng trong mắt Trịnh Diệc Thi lại lần nữa vụt tắt.
Hắn ở trước mặt mọi người nhiều lần làm nhục nàng ta, nàng ta cảm thấy vô cùng giận dữ, ánh mắt cũng hiện tia lệ khí.
Tống Thu vẫn luôn đứng ở sau lưng cẩn thận nhéo nhéo ngang eo nàng ta, Trịnh Diệc Thi mới giật mình nhận ra bản thân có vẻ đang bị cảm xúc chi phối quá nhiều.
Trịnh Diệc Thi nỗ lực bình tâm lại, tận lực duy trì vẻ hòa bình trên mặt.
Quý Húc Nghiêu bất động thanh sắc quan sát Thẩm diệu Thần rồi lại liếc mắt nhìn Trịnh Diệc Thi đang cố nén tức giận, nội tâm tự dưng cảm thấy vui vẻ.
Gã ta rất vui khi thấy hai người này có xích mích.
Tên kia là Thần Vương chiến thần Thiên Khải được nhà nhà yêu mến, nhưng lại ở trước dịch quán ngang nhiên tỏ vẻ có lệ thờ ơ với công chúa nước gã như vậy, sợ là lúc này đã có mật thám báo việc này cho cái vị trong cung kia rồi.
Thẩm Ngọc Thư chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa dịch quán, dĩ nhiên cũng thấy dây dưa giữa Thẩm Diệu Thần và Trịnh Diệc Thi.
"Ngươi chính là Mạc Bắc Cửu công chúa?"
Trịnh Diệc Thi chỉ nghiêng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc Thư tự dưng xuất hiện, hai tay đang gắt gao nắm chặt vạt áo trong nháy mắt buông lỏng ra.
Nàng ta hất cằm thật cao, dáng vẻ thật sự vênh váo hung hăng.
"Làm sao, bản công chúa dung mạo rất xấu xí sao, vì sao các ngươi chẳng ai để ta vào mắt cả?"
"Bản vương nói công chúa khó coi lúc nào? Sao lại không để công chúa vào trong mắt được? Ngươi kì thực không nhất thiết phải đem tất cả sự chú ý đặt ở trên người của nhị ca bản vương đâu.
Ngươi xem bản vương bề ngoài cũng không kém nhị ca là bao này".
Thẩm Ngọc Thư cố ý thu hút sự chú ý của Trịnh Diệc Thi.
Hắn không thể mặc cho vị Cửu công chúa này dây dưa với nhị ca mãi không tha được.
Trong phủ đã có một Bạch trắc phi rắc rối khó xử rồi, để tránh sau này cãi vã phiền phức, hắn phải thay nhị ca bóp nát đóa đào hoa thối này từ trong trứng nước.
"Ngươi làm sao có thể so với nhị ca của ngươi được? Bản công chúa quen nhị ca của ngươi trước chứ không phải ngươi, dĩ nhiên cũng chẳng có ý gì với ngươi cả".
Trịnh Diệc Thi tỏ vẻ không đồng ý với Thẩm Diệc Thư.
Nếu có người có thể thay thế người trước mắt thì nàng ta tội gì phải khổ cực nghìn dặm xa xôi tới đây tìm hắn.
"Ngươi nói câu này là không đúng nhé.
Ai nói quen nhau trước là có thể vừa gặp đã thương? Bản vương là hoàng tử được cưng chiều nhất Thiên Khải này, vị trí so với nhị ca chỉ có cao hơn chứ không hề thua kém".
Thẩm Ngọc Thư bày ra dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, chỉ thiếu điều mượn quạt giấy của quốc sư đại nhân Lăng Dục Tu tới phe phẩy mấy cái, phô bày ra phong thái của mình.
"Bản công chúa không coi trọng quyền thế, bản công chúa chỉ quan tâm nhân phẩm và tính trách nhiệm của người đó, còn có...còn có...duyên phận nữa".
Trịnh Diệc Thi nói xong lời cuối thì cả mặt đã đỏ bừng.
Duyên phận giữa nàng ta và Thẩm Diệu Thần không chỉ đơn thuần là một cái chạm mắt ở Mạc Bắc.
"Duyên phận nhảm nhí vậy mà ngươi cũng tin cơ à, xem ra Cửu công chúa tin mấy thứ thuyết pháp vô cớ này phết nhỉ".
Thẩm Ngọc Thư từ trước đến nay luôn khinh bỉ cái thứ gọi là vừa gặp đã yêu.
Vừa gặp đã thương suy cho cùng chỉ là thấy đẹp mà nảy lòng tham mà thôi, nào có phong tình nguyệt ý như thế.
"Người giao cho đệ.
Phụ hoàng chỉ nói đưa công chúa tiến cung dự tiệc, còn ai đưa thì cũng không khác mà mấy.
Đệ là hoàng tử phụ hoàng sủng ái nhất, tất nhiên phải nhận trách nhiệm nặng nề này".
Thẩm Diệu Thần trực tiếp xoay người, ánh mắt không lưu luyến chút nào, tựa như một cơn gió phóng người lên ngựa nhanh chóng rời đi, để lại cho Dạ Hạo và Dạ Minh sau lưng một đống bụi mù.
Dạ Hạo vô thức ghìm chặt dây cương, nhưng con ngựa lại cứ không nghe sai khiến, giống hệt chủ nhân nó vút chạy về trước, suýt chút nữa hất bay Dạ Hạo ra khỏi ngựa.
Dạ Minh chạy song song chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, đáy mắt toát lên vẻ chế nhạo.
Thẩm Ngọc Thư tối sầm mặt.
Hắn chỉ qua đây giúp nhị ca giải vây thôi mà, sao lại vứt cả mớ bòng bong này lại cho hắn rồi?
Trịnh Diệc Thi ngơ ngác đứng tại chỗ, tức giận dậm chân, ánh mắt gắt gao nhìn bóng lưng đang dần xa kia.
Nàng ta giận dữ xoay người lại, cảm thấy cơn tức giận trong lòng không có chỗ nào phát tiết, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt đang mơ hồ của Thẩm Ngọc Thư, nàng ta đi tới đạp một cước, dẫm một phát lên mu bàn chân hắn ta.
"A a a..."
Thẩm Ngọc Thư ôm lấy cái chân bị dẫm xoay quanh vài vòng.
Cô gái này thật là âm hiểm độc ác, hắn có phải kẻ phụ tình đâu, sao lại giận cá chém thớt lên hắn làm gì!
"Đi thôi Cửu công chúa, nếu để cho Hoàng thượng chờ sợ làg tốt lắm".
Thẩm Ngọc Thư cắn răng nhịn xuống nỗi đau đớn trên chân, khuôn mặt tuấn dật bỗng có vẻ tái nhợ
Hắn ghét quá...
Quý Húc Nghiêu dĩ nhiên cũng không thể dừng lại ở trước lại cửa dịch quán quá lâu, gã ta giơ tay lên với đám lính gác, ý bảo bọn họ theo sau mình.
Đội ngũ tới đón Trịnh Diệc Thi cũng không tính là quá đông, tất cả thị vệ đều là Hoàng thực chọn phái từ trong cung, giữa bọn họ là một chiếc kiệu hoa lệ vẫn đang đậu ở đó.
Trịnh Diệc Thi bất đắc dĩ vén màn lên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn trông thật tức giận.
Quý Húc Nghiêu tùy thị ở bên trái kiệu, trong tay nắm chắc chuôi kiếm.
Gã đảo mắt qua bốn phía, triệt để ngăn lại dân chúng đang xem náo nhiệt quanh mình.
Lúc này trong đầu Thẩm Ngọc Thư ngũ vị tạp trần, công việc này thật không dễ làm mà.
Hắn phóng người lên ngựa xung phong, dẫn đoàn người đón Mạc Bắc Cửu công chúa thẳng tiến về phía cung.
Trên đường đi, ánh mắt của Quý Húc Nghiêu vẫn không rời khỏi Thẩm Ngọc Thư.
Thẩm Ngọc Thư cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, tựa như có gai đang đâm sau lưng vậy, rốt cuộc không chịu được quay đầu nhìn về phía Quý Húc Nghiêu, nhưng lúc này gã đã nhìn thẳng về phía trước, hành vi cử chỉ vô cùng bình thường.
Thẩm Ngọc Thư không khỏi hơi nghi hoặc một chút, trong lòng vang lên một hồi chuông báo động.
Mạc Bắc đại tướng quân uy chấn này hắn đã từng nghe danh, trong tay gã ta không biết đã nhuốm máu bao nhiêu sinh mệnh vô tội rồi.
Theo hắn được biết, gần đây có đám vũ cơ xinh đẹp mới tiến vào phủ Thái tử, thậm chí còn có lời đồn những vũ cơ này không xuất thân từ những nơi bướm hoa mà đều là nữ tử còn trong sạch.
Những cô gái này dĩ nhiên không cam tâm tình nguyện tới Thiên Khải, tất cả đều là từ tay của Quý Húc Nghiêu, có thể thấy được tên Quý Húc Nghiêu này có thủ đoạn âm hiểm độc ác..