VƯƠNG PHI ĐỪNG DIỄN NỮA, VƯƠNG GIA CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI

Khóe miệng của Bắc Minh Thần co quắp mấy lần, vẻ mặt một lời khó nói hết. Giờ phút này thật sự muốn vặn gãy chiếc đầu đáng yêu lại ngây thơ của nàng.

Phật Tịch rụt cổ lại, sao nàng cảm giác Bắc Minh Thần nhớ nhung chiếc đầu xinh đẹp làm rung động lòng người này thế nhỉ.

Nàng run rẩy nói: "Vương, vương gia, bây giờ phải làm sao đây? Ngài vừa mới nói chúng ta là phu thê mới cưới, có vinh cùng vinh, một người bị hủy thì ngài vẫn có thể tiếp tục vinh. Nhưng bây giờ ta cảm thấy chúng ta có thể liên thủ chống cự."

Nàng cười bồi lấy lòng, ân cần nói: "Ha ha, vương gia, ngài cảm thấy thế nào?"

Bắc Minh Thần cười lạnh một tiếng: "Không thế nào cả..."

[Đồ c.h.ế.t tiệt, đúng là phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì tự mình bay đi.]

[Haiz, làm người ai mà không chết, c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn đều phải chết.]

[Đều do cái chân này, sao không nghe lời như thế, muốn đánh c.h.ế.t nó quá. Nhưng chân không đồng ý, nghĩ lại nên thôi đi, tha cho nó.]

Bắc Minh Thần cười khổ, nắm chặt Phật Tịch.

Phật Tịch đưa một tay hất ra, nhìn thẳng phía trước.

[Vương gia không thể gánh chuyện thì không phải phu quân tốt, vậy ta còn phải lấy lòng ngươi làm gì?]

[Nhìn dáng vẻ Hoàng thượng u sầu như vậy, giống như hoa dạ cái gì lan kia quan trọng lắm vậy.]

[Chẳng phải chỉ là chậu hoa vỡ thôi à.]

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, thị vệ chạy tới bẩm báo.



"Tham kiến Hoàng thượng."

Hoàng thượng bình tĩnh nói: "Là ai?"

Người sáng suốt cũng nhìn ra được Hoàng thượng tức giận.

Thị vệ cúi đầu xuống, tỏ vẻ sợ hãi, rụt rè nói: "Thị vệ tuần tra thấy Ninh tiểu thư và Thần vương phi, còn có..." Lúc nói đến đây còn hơi dừng lại, dáng vẻ như rất sợ hãi.

Phật Tịch rụt người lại.

Ninh Nhàn Uyển thấy hành động của Phật Tịch đã hiểu chậu dạ hương lan do nàng ta làm hỏng. Lúc này nàng ta cười mỉa, định đứng lên, đã bị phụ thân ở bên cạnh kéo lại.

Ninh Nhàn Uyển nhìn sang, phụ thân lắc đầu ra hiệu nàng ta ngồi xuống, đừng hành động theo cảm tính.

Ninh Nhàn Uyển không cam tâm, nhưng giờ phút này chỉ có thể yên lặng ngồi xuống, mặt không đổi sắc, đáy lòng tức giận bất bình nhìn hai người vô cùng tình tứ ở phía đối diện.

Hoàng thượng ngước mắt, trong mắt hiện ra vẻ suy tư, Thần vương phi từng đi ngự hoa viên?

Vậy chắc còn có một người là Bắc Minh Thần, xem ra dạ hương lan của ông ta đã định sẵn phải gãy rồi.

"Trẫm biết rồi, lui ra đi."


Thị vệ thở dài một hơi, vội hành lễ lui ra đại điện.

Người trong điện cúi đầu thi nhau bàn tán, xem đi, đúng là ba người này ở cạnh nhau. Trong đầu mọi người hiện lên cảnh tượng ba người ra tay đánh nhau.



Chắc chắn lúc ba người cãi vã đã vô tình làm hỏng dạ hương lan của Hoàng thượng.

Nhưng chuyện này liên quan đến Thần vương điện hạ, có lẽ Hoàng thượng sẽ không giải quyết được gì.

Hoàng thượng cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, trong giọng nói vẫn còn sự ấm ức: "Tiếp tục ca múa diễn tấu đi."

Trên đại điện lại trở nên náo nhiệt, ngoài đại điện mưa to, tâm trạng của Hoàng thượng như nước mưa kia chảy xuôi.

Phật Tịch liếc trộm, chép miệng.

[Hỏi quân sầu thế nào giống như một đám thái giám ở trong thanh lâu.]

[Dáng vẻ này của Hoàng thượng khiến ta rất áy náy.]

[Hay là bán phủ Thần vương để bồi thường cho Hoàng thượng vậy, nhưng chắc chắn Bắc Minh Thần sẽ không đồng ý.]

[Mệt não, muốn gào.]

Bắc Minh Thần dừng tay lại, trong mắt có vẻ xem thường. Nữ nhân này hay thật, rõ ràng không làm gì cả lại khiến người ta muốn vặn cổ nàng ta, nghĩ lại đã cảm thấy ngứa tay.

Phật Tịch thấy mặc dù Hoàng thượng có vẻ u sầu nhưng không quá buồn bã, nàng không còn bất an nữa, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng.

"Phụt" lại vội phun ra.

[Ta bị miếng gừng lừa rồi.]

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi