VƯƠNG PHI ĐỪNG DIỄN NỮA, VƯƠNG GIA CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI

Phật Tịch gật đầu, uống một hớp cháo, khóe mắt liếc trộm Bắc Minh Thần.

[Hắn có đồng ý không?]

Bắc Minh Thần mặt không đổi sắc, trong lòng tính toán có chuyện gì cần hắn đồng ý sao?

Phật Tịch nuốt cháo trong miệng, dùng thìa múc cháo trong chén, hờ hững nói: "Vương gia, nếu như, ta nói nếu như..."

Bắc Minh Thần nhìn qua, đang chờ nàng nói gì đó.

Phật Tịch cong môi cười nói: "Ha ha, nếu có một người ở trong phủ Thần vương rất lâu, đột nhiên nàng lại rời đi thì ngài có thu tiền thuê không?"

Ánh mắt Bắc Minh Thần lóe lên một cái, khóe miệng cười lạnh, lạnh lùng nói: "Không có người như thế."

Phật Tịch ngập ngừng.

[Ngươi kết thúc cuộc trò chuyện luôn vậy sao?]

Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, lại bắt đầu tấn công lần nữa. Trước tiên phải gắp một món cho Bắc Minh Thần.

Nàng ha ha cười to: "Ừm, nếu như, ta nói là nếu như..."

Bắc Minh Thần nâng mắt nhìn nàng, rốt cuộc nàng đang muốn nói điều gì?

Phật Tịch nuốt nước bọt: "Nếu có một người đối với ngài không quan trọng lắm, đột nhiên biến mất khỏi phủ Thần vương, ngài có đi tìm nàng không?"

Bắc Minh Thần híp mắt, chẳng lẽ trong phủ này có ai bắt nạt Phật Tịch sao. Hắn nghĩ vậy, cả người tỏa ra khí thế đáng sợ, dáng vẻ ngang ngược khiến cho người ta khó mà xem nhẹ.

"Vương, vương gia..." Phật Tịch khẽ run lên.



[Hắn sao thế?]

[Câu hỏi này có gì sai à? Sao dáng vẻ hắn tức giận như thế?]

[May mà ta lý trí, xem như kiểm tra trước.]

Bắc Minh Thần thu lại khí thế, lạnh lùng nói: "Sẽ không..."

Phật Tịch thở dài một hơi.

[Vậy thì nàng dễ xử rồi.]

[Có thể không cần lo lắng nữa.]

Bắc Minh Thần chậm rãi uống cháo, con ngươi lạnh lùng, nhất định hắn phải tra ra người này là ai?

Phật Tịch lại gắp một món khác cho Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn Phật Tịch, hơi nhíu mày, sao hôm nay nàng kỳ lạ như thế.

Phật Tịch ngượng ngùng cười ngoan ngoãn: "Ha ha, chúng ta ăn thêm một miếng rồi trò chuyện tiếp."

"Khụ..." Phật Tịch khẽ ho một tiếng, dùng mu bàn tay chạm vào chóp mũi, liếc trộm nam nhân bên cạnh mấy lần, thấy hắn không hề phản cảm mới lấy dũng khí.

"Ừm, ta có một người bạn..."


"Nàng còn có bạn à?"

Phật Tịch mới nói một nửa đã bị Bắc Minh Thần cắt ngang. Nàng ngậm miệng, nguýt Bắc Minh Thần.

[Xem thường ai thế?]



Bắc Minh Thần quay đầu lại: "Nói tiếp..."

Phật Tịch lấy hơi, khóe môi cong lên ý cười: "Ta có một người bạn cũng là vương gia, gần đây hắn gặp một chuyện vô cùng phiền lòng..."

"Cũng là vương gia, hắn là ai?"

Bắc Minh Thần nắm chặt đũa, ngang ngược hỏi.

"Ây..."

[Câu hỏi này hay lắm.]

"Hừm, chuyện này không quan trọng, quan trọng là gần đây hắn một chuyện khó giải quyết, không biết nên giải quyết thế nào."

Nàng nói đến đây đặc biệt dừng lại, thấy Bắc Minh Thần không hề có phản ứng gì.

[Kỳ lạ, như thế không hợp lẽ thường.]

[Người bình thường nghe vậy chẳng phải sẽ hỏi một câu có chuyện gì sao?]

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ, khẽ mấp máy môi: "Hắn gặp chuyện gì khó giải quyết thế?"

Phật Tịch nở nụ cười.

[Như vậy đúng rồi.]

"Vương gia này không yêu vương phi của mình, cho nên vương phi của hắn muốn rời đi."

Nàng nhìn lén Bắc Minh Thần, cẩn thận hỏi: "Nếu chuyện này xảy ra với ngài, ngài sẽ xử lý như thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi