VƯƠNG PHI ĐỪNG DIỄN NỮA, VƯƠNG GIA CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI

Phật Tịch đưa hai tay ra, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm. Nàng hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười xán lạn, chép miệng.

[Chỉ cách nhau một bức tường, nhưng không khí bên ngoài tường lại tươi mát như thế.]

[Hú hú, ta tự do rồi.]

[Từ đây trời cao mặc chim bay, đất rộng mặc ta điên cuồng.]

[A ha ha...]

Nàng phát hiện mình hơi ngông cuồng, khẽ mấp máy môi, lén nhìn xung quanh, thúc giục những động vật còn lại: "Nhanh một chút, các ngươi nhanh lên."

Husky đi cuối cùng, lúc chui được một nửa, thân chó bị kẹp lại, ngẩn người một lúc. Sau đó, nó dùng chân sau bới mấy lần, phát hiện mặt đất trượt. Ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Phật Tịch ở phía trước hóng chuyện, cười trên nỗi đau của người khác.

"Gâu gâu... Không có mắt nhìn gì cả, mau đến đây phụ một tay đi."

Phật Tịch khoanh tay trước ngực, liếc mắt, nâng bước đi về phía trước: "Bảo ngươi ăn ít một chút mà ngươi không nghe. Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, với biểu hiện tối hôm qua của ngươi thì sẽ không có đãi ngộ này."

Nàng đưa tay túm chân trước của Husky, chỉ nghe tiếng 'Ầm ầm' vang lên...

Nàng vội thả tay ra, im lặng nghe xem tiếng gì.

[Dường như cửa lớn bị ai đó đá văng.]

[Sắp bị phát hiện à?]



[Mau chuồn lẹ thôi.]

Nàng đứng lên, khiêng túi y phục vờ chạy về phía trước.

"Ta đi trước, tự ngươi bảo trọng nhé. Bái bai..."


"Gâu gâu... Tỷ trở về, trở về đi."

Husky cố gắng cào móng trước, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Phật Tịch chuồn mất.

Nó nhìn bóng dáng có vẻ vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhún nhảy, bây giờ nó có quyền hoài nghi mọi chuyện do Phật Tịch tính toán vì để vứt bỏ nó

Nó cảm giác có người kéo chân sau, nhắm mắt tuyệt vọng, miệng khẽ ư hử vài tiếng.

"Gâu gâu gâu... Tình cảm chị em của nó với Phật Tịch như hoa nhựa, đúng là khiến quỷ thần rơi lệ."

"Vương gia, con ch.ó này không phải đã c.h.ế.t rồi chứ?" Linh Tiêu kéo Husky ra, vừa lùi vừa kéo mấy lần nhưng Husky không nhúc nhích.

Husky: Chết tâm rồi, thân còn quan trọng sao?

"Vậy thì g.i.ế.c làm thịt chó đi."

Husky nghe giọng điệu ngang ngược lạnh lùng này, cả người run lên, chậm rãi mở mắt chó, trong mắt đều là vẻ vô tội đáng thương.

Nó nhìn Bắc Minh Thần, giờ phút này giống như từ địa ngục trở về, cả người tỏa ra sự c.h.ế.t chóc, sắc mặt âm trầm dọa người, trong đôi mắt để lộ sự khát máu.

Ánh mắt này khiến Husky cảm nhận được sự e ngại nặng nề, thân thể nó khẽ run, muốn chạy nhưng lại không thể động đậy.



"Gâu... Ta giống như ngài, đều bị nữ nhân cặn bã kia vứt bỏ."

Linh Phong chạy lên lên trước, khom người, giọng nói sợ hãi run rẩy: "Vương gia, không tìm được vương phi."

Ánh mắt của Bắc Minh Thần lạnh lẽo thấu xương: "Tất cả mọi người ra ngoài tìm, nếu hừng đông vẫn chưa tìm được, các ngươi hãy dùng cái c.h.ế.t tạ tội. Linh Phong nhắm mắt, cung kính hành lễ: "Vâng…"

Lúc quay người liếc mắt nhìn Linh Tiêu.

Haiz, vương phi kia đúng là xui xẻo, đang yên lành sao lại nghĩ quẩn, lần này tìm về sợ rằng phải chịu khổ.

Bắc Minh Thần từng bước từng bước bước đến cạnh Husky, ngồi xuống, nhìn Husky bị dọa sợ, lấy một cây chủy thủ lóe lên ánh sáng sắc bén ra.

"Chắc là ngươi biết nàng đi đâu chứ?"

Husky nhìn thanh chủy thủ kia, trong lòng vô cùng sợ.

"Gâu gâu... Ta biết, ta biết."

"Gâu gâu... Ngoài thành, Phật Tịch có một tòa nhà ở ngoài thành."

"Gâu gâu... Chó vô tội, đừng g.i.ế.c chó."

Bắc Minh Thần nhíu mày, hắn không biết con ch.ó này đang nói gì, đứng lên nhìn về phía Linh Tiêu.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi