Bắc Minh Thần cảnh cáo nói: "Nàng dám không?"
[Ta dám chứ.]
Nàng mỉm cười, lắc đầu: "Không dám, không dám."
Bắc Minh Thần cười khinh thường, cho dù nàng chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có thể bắt nàng lại.
"Rời giường sửa soạn đi, không còn sớm nữa."
Phật Tịch gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ừm."
Nàng vừa nhúc nhích bỗng nhiên che bụng kêu đau, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Bắc Minh Thần. Chỉ thấy hắn bình tĩnh, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.
[Vương gia chết tiệt, sao không quan tâm đến ta.]
[Hừ, ban đêm ngươi nói gì đó, ban ngày ngươi nói gì đó?]
[Không biết xấu hổ.]
Chưa đợi hắn nổi giận, nàng đã ôm bụng yếu ớt nói: "Vương gia, hôm nay ta không tiện lắm."
Bắc Minh Thần nằm ở đó im lặng nhìn nàng diễn kịch.
[Lúc nên phối hợp diễn với ta thì ngươi lại vờ như không thấy, vậy vở kịch nào sao diễn tiếp được.]
[Độc thoại à?]
Bắc Minh Thần cười lạnh nói: "Cho dù bây giờ nàng chỉ còn một hơi tàn thì bổn vương cũng sẽ sai người nâng nàng đi đến chùa."
[Ngươi hay lắm.]
Phật Tịch tức giận mím môi, muốn vòng qua Bắc Minh Thần đi xuống giường. Vào lúc cuối cùng, nàng đưa đầu gối đ.â.m mạnh vào đùi của Bắc Minh Thần, còn mạnh miệng nói: "Vương gia, chân ngài cản đường ta."
Bắc Minh Thần không để ý đến nàng, nhắm mắt lại.
[Xem có đụng chết ngươi không.]
Nàng ngồi bên giường, sau khi mang giày vào vội đi đến cửa phòng, mở cửa phòng ra.
Thị vệ cung kính cúi đầu xuống: "Vương phi..."
Bắc Minh Thần nghe giọng của thị vệ, từ từ mở mắt ra, đáy mắt tỏa ra ánh sáng lung linh. Nàng ngồi dậy, đưa tay sờ chân bị đụng vào.
Phật Tịch giơ hai tay lên duỗi lưng bị mỏi, khẽ ừm, nghênh ngang rời đi.
Vừa đi vào viện của mình, chỉ thấy vẻ mặt Tòng Tâm và Tòng Huyên vô cùng kích động, không che giấu được nụ cười.
Husky nhìn thấy Phật Tịch, vội nghênh đón, thân thể vây quanh Phật Tịch vài vòng.
Phật Tịch nhìn nó chạy đến choáng váng, tức giận nói: "Đi ra chỗ khác được chưa?"
"Gâu gâu... Sao hắn không đánh gãy chân tỷ?"
Phật Tịch oán hận nhìn sang, chỉ vào Husky: "Ngươi có tin bây giờ ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi không?"
Husky nhanh chân vội vàng chạy đi.
Tòng Tâm và Tòng Huyên nghe tiếng vội đứng lên, đi về phía Phật Tịch.
"Vương phi, ngươi trở về rồi à?"
"Vương phi, có mệt không?"
Phật Tịch đặt tay lên cổ xoa xoa, lười biếng nói: "Hơi mệt mỏi."
Tối hôm qua đi nhiều đường như thế, lại đùa giỡn với Bắc Minh Thần hồi lâu, hơi mệt mỏi."
Tòng Tâm và Tòng Huyên liếc nhau, cười ngượng ngùng.
Hai người một trái một phải đỡ cánh tay Phật Tịch.
Tòng Tâm nói: "Chờ làm nhiều lần sẽ quen thôi."
Ngay sau đó, Tòng Huyên nói: "Vương gia đang tuổi trẻ tràn đầy sức sống, chắc chắn vương phi đã chịu khổ nhiều."
Phật Tịch như gặp được tri kỷ, liên tục gật đầu, bắt đầu mắng Bắc Minh Thần.
"Đúng thế, tên Bắc Minh Thần kia không hề thương hương tiếc ngọc, còn thô lỗ như vậy. Hắn không hiểu được bốn chữ thương hương tiếc ngọc viết như thế nào. Hơn nữa, còn không để ý đến cảm nhận của người khác. Người khác không muốn mà hắn còn ép buộc."
Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau, vương phi cũng hơi quá, chuyện này sao lại có thể tùy tiện nói vậy chứ.
Tòng Huyên ngước mắt nhìn vết đỏ trên cổ của Phật Tịch, trong mắt đầy vẻ không đành lòng.
"Vương phi chịu khổ rồi."