[Các ngươi nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm đi, nhắc đến ta làm gì?]
[Chẳng lẽ ngươi muốn nghe người khác khen ngợi ngươi, tiện thể chửi bới ta à?]
Nàng cười lạnh mấy tiếng: "Ninh tiểu thư tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, còn ta thì giỏi hơn, chiên xào nấu nổ món gì ta cũng ăn được."
[Không chỉ có thế, ta còn sống phóng túng, cái gì cũng biết.]
Bầu không khí trở nên cứng đờ.
Các vị thiên kim tiểu thư muốn cười lại kìm nén không dám cười.
Hiền phi dùng khăn tay che chóp mũi, mỉm cười: "Thần vương phi đúng là hài hước khôi hài."
Sau đó Ninh Nhàn Uyển đáp lời: "Tỷ tỷ lớn lên ở trong chùa từ nhỏ, đương nhiên thú vị hơn hẳn những thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng như chúng ta rồi."
Phật Tịch mím môi, liếc mắt.
[Ngươi nha, đã nói ta là thôn nữ dân dã thì thôi.]
[Thiên kim tiểu thư lớn lên trong khuê phòng thì thế nào, có nhiều hơn ta một cái đầu à?]
"Ta ở trong chùa nhiều năm như thế, ngộ ra được một đạo lý."
Nàng tỏ vẻ thần bí nhìn lướt qua thiên kim tiểu thư đang ngồi, thấy trên mặt bọn họ viết hai chữ tò mò.
"Đó chính là đừng nên có suy nghĩ xấu, vì ngẩng đầu ba thước có thần linh, rất linh đó."
Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển thay đổi, sau đó im miệng không nói nữa.
Hiền phi nhìn ra sự khác thường giữ hai người, cất tiếng làm dịu không khí.
"Không còn sớm nữa, ta nên trở về cung rồi."
Đám người đứng dậy hành lễ: "Cung tiễn Hiền phi nương nương."
Sau khi Hiền phi đi, đám người đứng dậy.
Phật Tịch quay người dự định rời đi.
[Thật không biết bảo ta đến chùa là có ý gì?]
Nàng thấy Ninh Nhàn Uyển lại muốn nói, ánh mắt hung ác nắm chặt nắm đ.ấ.m giơ lên trước mặt nàng ta: "Đừng ép, coi chừng ta đánh cô nương."
Ninh Nhàn Uyển ngẩn người, vẻ mặt bối rối.
Phật Tịch hừ một tiếng, cất bước rời đi.
*
Lúc đi qua chỗ rẽ, giọng nói của nam nhân vang lên.
"Phật Tịch..."
Phật Tịch nghe thấy âm thanh này, nàng nhắm mắt, tim run lên, hồn đã mất đi hơn phân nửa.
[Đúng là giọng của ác ma.]
Nàng cứng đờ xoay người, cười cứng đờ, cứng đờ phun ra hai chữ: "Vương gia..."
Cả người đều có vẻ cứng đờ.
Bắc Minh Thần cười lạnh, dáng vẻ này là đang sợ hắn à?
Nhìn dáng vẻ ban nãy của nàng còn tưởng rằng nàng không sợ trời, không sợ đất chứ.
Còn gì mà sống phóng túng, gì cũng biết.
Hay, hay lắm.
Phật Tịch liếc trộm nam nhân trước mặt, thấy hắn rất khó chịu, tỏ vẻ trấn định: "Vương gia, sao ngài lại đến chùa?"
"Ta sợ nàng ở ngoài gây chuyện thị phi, làm bại hoại thanh danh phủ Thần vương."
Khóe miệng Phật Tịch lộ vẻ chế giễu.
[Ha ha.]
[Lấy cớ gì thế, chỉ cần nói ngươi đến vì Ninh Nhàn Uyển là được rồi.]
[Ta sẽ không chế giễu ngươi.]
Bắc Minh Thần xiết chặt nắm đấm, nữ nhân này rất có bản lĩnh, có thể khiến người ta tức chết.
Hắn sợ nàng bị bắt nạt nên đặc biệt đến thăm, nàng thì hay rồi.
"Hừ" Hắn hừ lạnh một tiếng.
[Hừm... Nhân vật phản diện đều dùng lỗ mũi để hả giận, đã cập nhật kiến thức mới.]
Phật Tịch cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua, cả người nàng run lên, thấy mặt Bắc Minh Thần đen đến mức không thể đen hơn.
Nàng vội móc đồ ra khỏi ngực, đi qua đưa cho Bắc Minh Thần.
"Vương gia, đây là đồ ta hái trong chùa đưa cho ngài... Ngài đừng xem thường nó, nó đã hấp thu tinh hoa trời đất, linh khí tháng năm, chắc chắn là vật tốt nhất để hộ thân."
Bắc Minh Thần cụp mắt, nhìn... Cỏ đuôi chó trong tay Phật Tịch. Giờ phút này, cỏ đuôi chó được bện thành hình con thỏ, trong rất đáng yêu.
Hắn khẽ ho một tiếng: "Sao bổn vương cần vật ấu trĩ như thế."
Phật Tịch xem thường.
[Các ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, còn ghét bỏ nhau.]
Vẻ mặt của Bắc Minh Thần trở nên âm trầm, giận dữ nhận cỏ đuôi chó.
Phật Tịch nhìn tay đột nhiên trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt.
[Hắn lại sao thế?]
[Sao lại tức giận rồi.]
Bắc Minh Thần nhìn cỏ đuôi chó, chế giễu: "Xem ra trời cao ban cho vuong phi một đôi tay rất khéo léo."
Phật Tịch nghe xong...
[Ta chính là như thế.]
[Ban thưởng bàn tay khéo léo có là gì, nếu ban thì phải ban cho năng lực chứ.]
[Có câu nói rất hay, nếu trời ban cho ta rực rỡ thì nhất định ta còn ngang ngược hơn trời.]
[Câu này rất đúng.]
"Thần vương và Thần vương phi đúng là hòa hợp, hạnh phúc."