VƯƠNG PHI ĐỪNG DIỄN NỮA, VƯƠNG GIA CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI

Sau đó, nàng đưa tay bịt mũi miệng, co chân chạy về phía trước.

Nếu nhìn từ phía sau, người không biết còn tưởng rằng nàng đang khóc.

Nàng chạy mấy bước phát hiện không chạy nổi nữa, tò mò nhìn xung quanh cảm giác có người đi theo mình, chợt quay đầu nhìn lại.

"Ha ha, vương, vương gia."

Vẻ mặt của Bắc Minh Thần không cảm xúc, thả lỏng tay ra.

Phật Tịch đứng thẳng người, chỉnh lại y phục, nhìn thoáng qua Ninh Nhàn Uyển đang cắn răng nghiến lợi đứng ở cách đó không xa.

[Chuyện này khiến ta vừa mừng lại lo.]

[Bắc Minh Thần vứt bỏ bạch nguyệt quang đi tìm nhân vật làm nền này, rất thú vị.]

Bắc Minh Thần khẽ búng lên trán nàng, nắm chặt tay nàng. Hắn thấy Phật Tịch không có ý muốn đi, nói: "Đi nhanh lên."

Phật Tịch vội vàng đi theo phía sau, nhìn bàn tay đang tay nắm tay, lại nhìn bóng lưng cao lớn của Bắc Minh Thần, không hiểu sao trong lòng dâng lên sự thỏa mãn, cảm thấy vô cùng yên tâm.

[Không tệ, không tệ.]

[Có cảm giác kia.]

Bắc Minh Thần không hiểu nàng nói gì, kéo nàng đến chỗ xe ngựa.

Linh Tiêu vội đặt ghế nhỏ xuống: "Vương phi, người chậm một chút."

Hai người ngồi lên xe ngựa, Bắc Minh Thần đặt tay lên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần.

Phật Tịch liếc nhìn, cụp mắt suy nghĩ.



[Ta nên tìm cớ gì để rời đi đây?]

Mi mắt của Bắc Minh Thần khẽ giật, rời đi? Nàng lại muốn chạy trốn à?

Trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh.


Hồi lâu sau, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng phố xá ồn ào.

Phật Tịch biết mình đã về thành, nghiêng người vén rèm cửa sổ lên nhìn xem. Sau đó, nàng liếc nhìn Bắc Minh Thần, đưa tay chạm chóp mũi, có vẻ chột dạ.

"Vương gia, chúng ta vào thành rồi."

Bắc Minh Thần mở mắt ra, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.

Vừa vào thành mà nàng đã muốn tìm cơ hội chạy trốn à?

Phật Tịch đối diện với ánh mắt khiếp người kia, nuốt nước bọt một cái.

[Cảm giác như hắn có thể nhìn thấu lòng người vậy.]

[Nếu như ở thế giới huyền huyễn, ta hoài nghi hắn có Độc Tâm Thuật.]

Bắc Minh Thần nghe thấy câu nói này, trong lòng run lên, sau đó kìm nén cơn giận trong lòng. Nếu như bị Phật Tịch phát hiện hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, vậy với tính cách diễn sâu của nàng không biết chừng sẽ diễn tiết mục máu chó gì đó.

Hắn dời mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nhắm mắt.


Phật Tịch sốt ruột.

[Nếu đi tiếp sẽ về phủ mất.]

"Vương gia, hôm nay trên đường vô cùng náo nhiệt, ta muốn đi dạo chơi."



Bắc Minh Thần mở to mắt, bình tĩnh nói: "Có gì để đi dạo chứ?"

Phật Tịch ngoác mồm ra.

[Lại khiến ta không phản bác được.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nhìn bên ngoài nói: "Dừng lại..."

Linh Tiêu tay mắt lanh lẹ, vội giữ chặt ngựa.

Trên mặt Phật Tịch hiện lên vẻ vui mừng, vội nói: "Tạ ơn vương gia."

Nàng quay người xuống xe ngựa, vừa đứng vững, chỉ thấy Bắc Minh Thần cũng xuống xe ngựa.

Phật Tịch nhíu mày, khó hiểu: "Vương gia, sao ngài cũng xuống thế?"

Bắc Minh Thần chỉnh lại cẩm y, ung dung nói: "Không phải muốn đi dạo phố à, bổn vương cũng đang rảnh rỗi nên đi cùng nàng."

Phật Tịch mở to mắt, bờ môi mấp máy nhưng không nói gì cả, trái lại nở nụ cười khổ.

"Vậy thì làm phiền vương gia quá."

"Không phiền..."

Phật Tịch cười khổ.

"Cả ngày vương gia làm trăm công ngàn việc, chuyện nhỏ nhặt như dạo phố này nên để ta làm thôi."

Nàng nói xong vờ muốn đi vào chợ.

"Vương gia muốn mua gì? Ta mang về cho ngài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi