Đứng trước khí thế bức người của Tiêu Dao vương phi,thừa tướng Lý Tịch một lời cũng khó nói,cái ánh mắt đáng sợ khiến hắn nửa câu cũng chưa thốt ra được,cứ như chính hắn đang đối diện với Tiêu Dao Vương vậy,lúc này lại thấy ánh mắt nàng dời đi liền tranh thủ động khẩu.
"Vương phi anh minh,là tội thần không quản giáo nhi tử của mình,cầu xin vương phi tha cho nhi tử một con đường sống,thần Lý Tịch nguyện làm trâu làm ngựa theo hầu hạ người"
"Tội thần?Thừa tướng nói quá rồi,ngài một thân vì giang sơn xã tắc sao có thể xem là tội thần được,tâm tình của thừa tướng bổn vương phi có thể hiểu"
Hạ Băng Liên nhếch môi ủy mị một lòng khiêm tốn,đáy mắt không một chút tạp chất,thừa tướng Lý Tịch gương mặt hớn hở nhanh chóng nói tiếp.
"Vương phi minh giám,khẩn cầu vương phi tha cho nhi tử cùng nữ nhi của thần một con đường sống,bọn chúng đều là trẻ nhỏ nhất thời hồ đồ bị thái tử mê hoặc làm trái quốc pháp phạm tội mưu phản,vương phi,cầu người hãy vì tội thần bao năm qua luôn cống hiến sức mình cho giang sơn xin vương phi ân xá miễn tội chết"
Lý Tịch quỳ xuống,đầu gối giậm mạnh đến nỗi phát ra tiếng,Hạ Băng Liên lạnh nhạt thở ra khí lạnh,hắn cho rằng nhi tử của mình vẫn còn nhỏ sao,phạm phải tội hành thích,trọng tội cấu kết mưu phản,ông ta nghĩ rằng mình sẽ thoát khỏi tội đồ của mình,nực cười!
"Thừa tướng có phải nhầm lẫn,bổn vương phi so với nhi tử của ngài độ tuổi của hắn và nàng có thể nói khá chênh lệch,thừa tướng vì sao không cầu xin hoàng thượng lại đến cầu một vương phi bé nhỏ như ta"
"Tội thần...vương phi so ra vẫn là Tiêu Dao vương phi,hoàng thượng sau khi nghe tin rất tức giận liền hạ lệnh bắt giữ nhi tử và nữ nhi của thần vào thiên lao Tiêu Dao Vương giao cho vương phi xử lý,tội thần không cầu được hoàng thượng đành cầu vương phi ân xá cho tội thần"
Lý Tịch hắn quỳ dập đầu đem bộ dạng thê thảm khẩn cầu,nàng nhếch môi khinh bỉ,cầu hoàng đế không được liền đến cầu nàng!Chỉ tiếc là hắn quá ngây thơ rồi,nàng và hoàng đế không giống nhau,hắn là vua một nước trên vạn người nhưng không thể thiếu thần tử,binh mã,kị binh,Tiêu Nam Hiên là vương gia duy nhất được sắc phong dưới một người nhưng trên vạn người,trong tay nắm vô số binh mã,kị binh trấn thủ cho Đông Hán,thử hỏi bọn chúng mưu phản,hành thích vương gia thì có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ để hoàng đế xả giận,đương nhiên hoàng đế chỉ có thể chỉ đạo,mọi việc bây giờ chính là nằm trong tay nàng,nàng phán chết bọn họ lập tức chết,nàng phán sống bọn họ sẽ được sống,quan trọng hơn tại sao hoàng đế lại tín nhiệm giao phó hết cho nàng,hắn sớm đã có dự đoán hay là vì thân phận thật sự của nàng khiến hoàng đế phải nhượng bộ!
"Ha!thừa tướng chẳng phải cũng biết tội chết có thể miễn nhưng mà...tội sống không thể tha!"
Lý Tịch run rẩy,sớm biết Hạ Băng Liên vô thường,vì sao Tiêu Nam Hiên lại lập nàng làm vương phi bây giờ hắn có thể đã rõ,nữ nhân khí chất,lòng dạ khó lường,hoàng đế như vậy lại tin tưởng nàng,cũng không thể đắc tội với nữ nhân này được.
"Bác Nhã ngươi đưa thừa tướng hồi phủ,kể từ hôm nay không tiếp khách"
"Vương phi vương phi xin người hãy minh giám,tội thần nguyện chịu tội thay cho nhi tử,vương phi hãy nể tình phụ tử ta mà hãy tha cho bọn chúng,ta không thể mất chúng"
"Thừa tướng cho rằng mình có thể thoát khỏi tội,đừng quên rằng thừa tướng đang mang trọng tội MƯU PHẢN,Bác Nhã tiễn khách"
"Thừa tướng đại nhân xin lấy đại cục làm trọng,vương phi sẽ xử lý công bằng,mong rằng thừa tướng thông minh sáng suốt chớ kích động mạo phạm vương phi"
Bác Nhã ra hiệu lính canh liền tiến vào đưa Lý Tịch ra ngoài mặc hắn nói năng nhảm nhí,nàng một thân huyết y đứng thẳng,lạnh âm hít thở chậm rãi mở miệng "Chuẩn bị xe ngựa vào cung"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Hạ Băng Liên lớp ngụy trang đã tháo bỏ,bây giờ nàng không còn quan hệ gì với Hạ gia nữa rồi,nàng bây giờ chính là Chiêu Dương công chúa Bắc Chu Khương Thiên Mạc.
Huyết y bay qua lại,nữ nhân một mặt lãnh huyết,kẻ nào hại Tiêu Nam Hiên nàng sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết!!!
___________________________
Trong triều các quan đại thần mỗi người truyền tai nhau về việc vừa xảy ra,bọn họ không dám tin rằng thái tử lại có ý đồ mưu phản,chẳng phải thái tử do hoàng thượng sắc phong là người kế vị tiếp theo hay sao,bên trong lại có ẩn tình khiến bọn họ thật tò mò,không khí thượng triều hôm nay có chút khác lạ,các quan đại thần bọn họ ngó nhìn nhau,nữ tử nhiễm huyết y kia chính là Tiêu Dao vương phi sao?Không phải nàng là nữ nhi của Hạ Vũ Minh tướng quân sao,so với cái lời đồn đãi rằng tam tiểu thư tướng phủ nhan sắc tầm thường lại là một phế vật thì người đứng ở đây thật không giống,ngũ quan sắc bén như vậy lại ươm thêm cái khí thế phong lãnh cao ngạo làm sao gọi là một phế vật,từ buổi tiệc cung yến bọn họ đã lĩnh giáo qua nhưng chỉ thấy vẻ ôn nhu của nàng cũng chưa từng nhìn qua sắc huyết vô tình như bây giờ.
"Các khanh trật tự,trẫm sẽ truy xét rõ ràng về việc của thái tử"
"Hoàng thượng,thái tử xứ nay vẫn là người hiền lương không thể nào có ý mưu phản,xin hoàng thượng minh xét"
"Ngô đại nhân nói vậy cho rằng bổn vương phi là bịa chuyện?"
"Vi thần không có ý đó,vương phi sao lại nói như thế,theo phép tắc của Đông Hán chúng ta nữ nhân không được phép xen vào chính sự,hoàng thượng,vương phi đây là kháng lệnh"
Hạ Băng Liên mỉm cười,cái mỉm cười đầy nguy hiểm,hoàng đế không phải không hiểu lí lẽ đó,Ngô Hải Từ nói không sai,nhưng mà Hạ Băng Liên...
"Ngô đại nhân nói rất đúng,nữ nhân không được phép xen vào chính sự nhưng không có cấm công chúa nước khác đặt chân vào đại điện!"
Hoàng đế đôi mày giãn ra,hắn sớm biết nàng sẽ nói như thế,vài ngày trước sứ giả Bắc Chu đã đến,lúc đầu còn nghi ngờ nhưng khi đối diện với Khương Lạc Tước mọi nghi ngờ dường như bị xóa bỏ,hoàng đế Bắc Chu không dễ dàng gì vì một nữ nhân mà xuất cung đi đến Đông Hán,lại không hiểu được Hạ Băng Liên lại là hoàng muội của hoàng đế Bắc Chu,mọi ẩn tình vẫn chưa được giải đáp,Hạ Vũ Minh rốt cuộc là như thế nào,15 năm trước đã xảy ra chuyện gì.
"Vương phi...người đây là nói công chúa nước nào,trong đại điện ngoài người là nữ nhân thì không còn ai,người chẳng lẽ tự nhận mình là công chúa,thiên hạ đều biết người là tam tiểu thư của tướng quân Hạ Vũ Minh"
"Hỗn xược!"
Bên ngoài cung điện một giọng âm phẫn nộ quát to,tất cả giật mình,lại kẻ nào dám cả gan làm loạn trong triều,chỉ trong nháy mắt lại lấy một thân trường bào vàng tiến tới,gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ tức giận lườm Ngô Hải Từ khiến cho hắn lập tức câm nín.
"Hoàng thượng"
Khương Lạc Tước chỉ chấp tay hướng hoàng đế gọi hai từ,các thần tử nuốt nước bọt,kẻ này là ai,gặp hoàng đế không quỳ lại ra cái vẻ cao ngạo,Ngô Hải Từ thấy như thế liền đứng ra chỉ trích "Ngươi thật to gan,gặp hoàng thượng không quỳ hành lễ,người đâu mau đưa hắn xuống đánh 100 trượng"
Cái miệng Khương Lạc Tước cùng Hạ Băng Liên khẽ nâng,hoàng đế trên ngai vàng lại thêm khẳng định bọn họ thật giống nhau,Ngô Hải Từ vẫn là làm bậy,hoàng đế day thái dương ngẫm nghĩ tại sao hắn lại có một thần tử không biết suy nghĩ như Ngô Hải Từ.
Khương Lạc Tước ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên cương vị hoàng đế,hai tay vắt chéo sau lưng đứng thẳng người,khí thế bức người chậm rãi nói: "Đông Hán quả thật có những thần tử trung thành,trẫm rất mừng vì điều đó,nhưng mà....thần tử nhỏ bé không biết rằng khi nào lên nên tiếng,khi nào nên im lặng,ngươi nói một đế vương như trẫm phải quỳ xuống hành lễ?Như vậy là khiến trẫm hạ thấp Bắc Chu!"
Lời này nói ra khiến hoàng đế có chút kinh sợ,lấy quốc gia làm trọng,tuy rằng Đông Hán và Bắc Chu ngang hàng nhưng binh lực Bắc Chu vẫn hơn hẳn,nếu để Khương Lạc Tước lấy cái cớ này khởi binh thì Đông Hán lâm nguy,chưa nói đến nhi tử cú hắn vẫn còn hôn mê.
"Ngô đại nhân ngươi khi nào lại có gan như vậy,phạt ngươi 100 trượng phế bỏ quan chức làm thường dân,lập tức thi hành"
Cả đại điện nín nở,người này lại là hoàng đế Bắc Chu,Ngô Hải Từ chân không đứng vững,cái miệng của hắn thật không đúng lúc,lập tức quỳ dập đầu van xin.
"Hoàng thượng tha mạng,là vi thần hồ đồ"
Hạ Băng Liên chán nản,bọn họ chỉ biết cuối đầu dập đầu thôi sao,rõ là một đám nịnh bợ.
"Hoàng thượng không nên kích động,thần tử rất quan trọng không phải sao,hắn không biết không có tội,trẫm cũng không để ý,hoàng muội của trẫm cũng không để ý"
"Ha ha,sớm nghe hoàng đế Bắc Chu là người lương thiện,trẫm quả nhiên mở rộng tầm mắt,Ngô đại nhân còn không mau cảm tạ"
"Ngô Hải Từ cảm tạ long ân hoàng thượng"
Đại điện một phe hú vía,người kia lại là hoàng đế Bắc Chu bọn họ có thể hiểu nhưng còn hoàng muội mà Khương Lạc Tước nói không phải là Hạ Băng Liên đó chứ,mọi ánh mắt dồn về phía nàng.
"Hoàng muội của trẫm vài hôm trước suýt nữa mất mạng,may mắn có Tiêu Dao vương bảo hộ,trẫm rất biết ơn,nhưng còn việc người ám sát trẫm nghĩ hoàng thượng sẽ tự biết an bài"
"Khụ...khụ...trẫm đã theo ý của ngươi giao toàn bộ cho Tiêu Dao vương phi cũng là hoàng muội của ngươi xử lý"
Lời của hoàng đế thốt ra khiến các thần tử hoang mang,Tiêu Dao vương phi chính là công chúa Bắc Chu,việc này sao có thể,vậy còn Hạ tướng quân thì sao?
"Năm đó xảy ra hỗn loạn khiến trẫm lạc mất hoàng muội,không ngờ tới là bị Hạ tướng quân giam giữ khiến hoàng muội của trẫm bao năm chịu khổ,hoàng thượng có phải nên lấy lại danh phẩm cho hoàng muội của ta,trẫm rất mong đợi"
"Trẫm rất tiếc về chuyện 15 năm trước,Hạ tướng quân làm ra chuyện phản nghịch trẫm đương nhiên sẽ trừng trị hắn"
"Trẫm mong rằng hai nước có thể ôn hòa,hiện tại hoàng muội của trẫm là Tiêu Dao vương phi,cũng là Chiêu Dương công chúa,về sau mong hoàng thượng chiếu cố"
"Được được,nếu không còn chuyện gì trẫm muốn mời ngươi đến hậu hoa viên dùng bữa xem như tạ tội"
"Hảo,Mạc Mạc muội muốn đi chung?"
"Mạc Mạc?Đây là..."
"Băng Liên là Khương Thiên Mạc,đã khiến phụ hoàng kinh hãi,thực có lỗi"
"Chiêu Dương công chúa không cần đa lễ"
Tiến hậu hoa viên dùng bữa,cả 3 người chung một bàn tiệc nâng ly rượu uống cạn,Hạ Băng Liên một mặt lạnh nhạt khiến ai nhìn cũng không dám nhìn thẳng,nữ nhân trước mặt có một khí thế bức người,ngay cả hoàng đế cũng ra dáng nhượng bộ,mấy ngày qua tin tức thái tử mưu phản đã truyền đi khắp nơi,hoàng đế vuốt chòm râu mỉm cười thân thiết.
"Chuyện của Hạ tướng quân Chiêu Dương công chúa có dự kiến gì hay không?"
"Kẻ nào gây ra kẻ đó tự lãnh,thần mong hoàng thượng không tru di cửu tộc làm hại người vô tội"
"Chiêu Dương công chúa quả là thương người,trẫm thật sự không ngờ Hạ tướng quân bấy lâu nay lại giấu một bí mật động trời như vậy,hắn là trung thần mà trẫm tin tưởng nhất,haizz,thật không ngờ hắn cấu kết với thái tử làm hại Hiên nhi của trẫm,trẫm tuyệt đối không tha cho hắn"
"Thái tử hắn trong tay không binh quyền,muốn tạo phản ắc hẳn là có kẻ ở đằng sau chỉ đạo"
Khương Lạc Tước mi nâng nhẹ chuyển ánh mắt đến nàng,muội muội của hắn suýt chút nữa rơi vào tay giặt,người làm ca ca như hắn thật không an tâm.
"Sau việc hỗn loạn này rất có thể sẽ gây chú ý với tứ quốc,nhân thời cơ này trẫm sẽ khôi phục tước hiệu cho Chiêu Dương công chúa,hợp tác với Đông Hán,như vậy tứ quốc sẽ tạm thời án binh bất động"
"Hoàng thượng Bắc Chu suy nghĩ thật thấu đáo,trẫm cũng đang tính đến chuyện tứ quốc tranh bá,nếu ngươi đã nói như vậy trẫm sẽ theo ý ngươi,hy vọng hai bên có thể trấn giữ quốc gia"
Hạ Băng Liên nghĩ đến,tứ quốc tranh bá 5 năm diễn ra một lần,thái tử Tiêu Duật Hành chính là bị một trong tứ quốc lợi dụng,thật không ngờ lại tự hại thân mình,hắn vốn dĩ tốt hơn so với người kia,chỉ là bị thù hận làm cho mờ mắt,nếu ngày đó hắn không động quân thì nàng cũng sẽ động,hắn dám hạ độc lên người Tiêu Nam Hiên,bàn tay nàng siết chặt,Tuyệt Tình Thủy là thứ gì?Đang mãi suy nghĩ từ hậu hoa viên truyền đến cấp báo "Hoàng thượng,vương phi....vương gia...vương gia tỉnh rồi"
Choang....Hạ Băng Liên đứng bật dậy,gương mặt có chút thay đổi,nàng liền túm lấy tên nô tài đang quỳ khiến hắn bị dọa một phen.
"Ngươi nói vương gia tỉnh,làm sao ngươi biết"
"Bẩm...bẩm vương phi,bên ngoài có ám vệ Long Ảnh tới báo ạ"
"Long Ảnh...hoàng thượng,hoàng huynh,ta xin cáo lui trước"
Vứt tên nô tài sang một bên nàng thi triển khinh công nhảy lên mái nhà theo hướng vương phủ mà đi,Khương Lạc Tước trên gương mặt hiện rõ ý cười,hắn biết rằng Tiêu Nam Hiên không phải là kẻ tầm thường,chỉ là Tiêu Nam Hiên khiến muội muội của hắn khổ sở như vậy,về sau hắn nhất định bắt Tiêu Nam Hiên bồi thường!
______________________
Phủ Tiêu Dao Vương.
Cánh cửa bị mở thô bạo,nàng khuôn miệng thở gấp lại thấy bóng dáng quen thuộc đang tựa người vào cạnh giường,đôi mắt nàng hơi ngấn lệ phá bỏ cái phòng vệ lạnh lùng vội lao nhanh đến ôm chầm cái người khiến nàng đau khổ.
"Tiêu Nam Hiên chàng tỉnh rồi"
"Khụ...ngươi là ai?"
Hạ Băng Liên khựng người khi nghe Tiêu Nam Hiên thốt ra câu hỏi,nàng ngước nhìn y,không lẽ y đã quên nàng rồi sao.
"Vương phi,vương gia sau khi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả"
Vân Phi một bên nói,hai tay siết chặt bấu vào nhau,cả tám người bọn họ ai cũng có cùng một tâm trạng,lại hướng ánh mắt về nàng.
"Tiêu Nam Hiên chàng không nhớ ta là ai sao,chàng quên ta rồi hả,ta là Hạ Băng Liên đây,tại sao chàng không nhận ra ta chứ hả?"
Nàng như bị kích động đứng thẳng người,đôi mắt ngấn lệ khiến Tiêu Nam Hiên động lòng,y trên giường cười phì một tiếng,cả tám người phía sau cũng không nhịn được mà phì cười,lúc này nàng lại trở nên ngơ ngác,bọn họ là bị cái gì,bất ngờ một cánh tay vươn ra chộp lấy tay nàng kéo mạnh,cả thân người bé nhỏ nhanh chóng yên vị trong lòng nam nhân,mùi hương quen thuộc sộc vào mũi nàng,giọng nói đầy mị hoặc "Ta chỉ nhớ vương phi của bổn vương là nàng,thật không nghĩ đến vương phi của bổn vương lại đáng yêu như vậy a~"
Mắt nàng trợn tròn,mi tâm co giật mạnh mẽ,trên trán hắc tuyến kích tụ,ánh mắt dìu lại trở nên nham hiểm "Các!ngươi!lừa!ta"
Cả tám người xanh mặt,giọng điệu này bọn họ nghe thôi đã lạnh gáy,lập tức tám người đồng loạt chỉ vào Tiêu Nam Hiên "Là vương gia bắt chúng thuộc hạ nói như vậy!"
Nói xong lại chuồng đi bỏ kẻ đầu sỏ ở lại với gương mặt thảm thương,rốt cuộc Long Ảnh,Vân Phi,Phi Điểu,Bác Nhã lại trở thành kẻ phản bội,y trên môi cười đầy gượng gạo,nàng đôi tay bẻ răng rắc chậm rãi nâng chiếc càm nhỏ của y lên bá lãnh tuyên ngôn"Xem ra phu quân của bổn vương phi rất khỏe mạnh"
"Ha ha ha...phu nhân quá lời,phu quân bỗng dưng cảm thấy chóng mặt lạ thường"
"Ha!phu quân có sức đùa giỡn như thế làm sao có thể chóng mặt nhanh như vậy được a~"
"Ha ha...phu nhân...ta biết sai rồi mà"
Hạ Băng Liên cười mỉm nhìn gương mặt cún con của y,bất ngờ nụ hôn nồng nhiệt ập đến khiến Tiêu Nam Hiên không kịp xoay xở liền bị nữ tử đè xuống mạnh bạo hôn môi,trong mùi vị có trách móc,có hờn giận,có yêu thương,có nhớ nhung,tất cả đều thông qua nụ hôn mạnh bạo này,y đáy mắt cười tươi trực tiếp ôm lấy đầu nàng cuồng nhiệt đáp trả,sự nhớ nhung đều truyền vào nụ hôn,cả hai như nghìn năm xa cách,y dùng lực nhẹ cắt đứt tấm vải lụa khiến nó phủ xuống đem hai thân thể bảo hộ.