VƯƠNG PHI! MAU CHẠY!!!

Thấy mẹ nàng bước ra, phụ thân Dạ Nguyệt Tu Kiệt liền tiến tới. Mẹ nàng nhìn qua một lượt, sau đó lên tiếng.

- Ông thông gia, đi đường dài hẳn đã mệt, bên tronmg chúng tôi đã chuẩn bị sẵn nước cùng đồ ăn nhẹ, mời mọi người vào nghỉ ngơi.

Tuy mẫu thân nàng nói vậy, nhưng cũng chỉ có phụ thân hắn bước vào, còn mọi người là tùy tùng nên biết ý không tiến vào. Nàng cùng Dạ Nguyệt liền đem nước cùng đồ ăn ra phân phát, cũng biết ý không tiến vào trong.

- Thông gia, tuy tôi biết hỏi như vậy có chút vô lễ. Nhưng mà sau khi hai đứa thành hôn, không biết ông nghĩ thế nào?

Nhà này mẫu thân nàng làm chủ, đương nhiên việc này mẫu thân nàng sẽ lên tiếng trước.

- Thật ngại với bên mình, lời đầu tiên ta có lời xin lỗi trước. Bởi lẽ chậm trễ về việc đem sính lễ tới, và chậm trễ việc xin hỏi nữ nhi cho tiểu tử nhà ta. Thứ hai, sau khi hai đứa thành hôn ta sẽ tùy theo đám trẻ, chúng muốn ở đâu cũng được. Bên ta sẽ không tham dự, không biết ý kiến của ông bà thông gia thế nào?

Mẹ nàng có vẻ hài lòng gật gù, nếu như vậy ngày lễ tuy có bất tiện nhưng ít nhất cũng sẽ không phải chịu ủy khuất quá nhiều ở nhà chồng. Nếu lỡ có vấn đề.

- Tôi cũng có ý như ông thông gia đây, vậy chúng ta bàn tới sính lễ?

Vừa nghe tới đây, mắt Dạ lão gia sáng lên.


- Chúng tôi hiện tại có một xe vàng, một xe trang sức, một xe vải quý. Đáng lẽ mỗi kiểu có ba xe, nhưng vì do đường xa có chút nguy hiểm nên là hai xe còn lại đang trên đường vận chuyển tới đây.

Mẫu thân nàng nghe vậy liền gật đầu.

- Vậy không biết Dạ lão gia đã kiếm được ngày lành tháng tốt hay chưa?

- Trên đường đi, ta cũng đã tính ra, chính là một tuần sau là ngày lành tháng tốt. Mới tới đây ta đã cho người đi tìm bà mai cùng người khiêng kiệu làm lễ đường hết rồi. Hỉ phục ta cũng đã chọn thợ thủ công giỏi nhất Khánh quốc tới, bộ của tiểu tử kia có thể tùy tiện, nhưng riêng hỉ phục của tiểu Nhã ta đã yêu cầu phải làm sao cho thật tỉ mỉ, rực rỡ, thế gian này chỉ có duy nhất một bộ. Quạt cưới sẽ làm bằng Dạ Minh Châu to nhất thế gian.

Nghe tới đây, phụ mẫu nàng có chút e ngại nhìn nhau. Con gái họ đã hay bắt nạt con người ta rồi, vậy mà thông gia bên đó còn làm lớn như vậy, hai người có chút chột dạ nhìn nhau.

- Vậy cuả hồi môn của chúng tôi..

Chưa để mẫu thân nàng nói xong, phụ thân của Dạ Nguyệt Tu Kiệt liền đưa tay ra hiệu.

- Thật xin lỗi vì cắt ngang, nhưng của hồi môn của tiểu Nhã, tôi xin phép sẽ để cho hai đứa nó tự giữ, chúng tôi sẽ không đụng tới cũng như có liên quan gì. Còn sính lễ tùy bên thông gia xử trí.


Nói tới vậy, mẫu thân nàng cũng không còn gì để nói, chỉ hận không thể đá nàng đi lấy chồng ngay lập tức.

Sau khi hai bên thông gia bàn bạc xong, cũng là lúc nàng cùng Dạ Nguyệt quay về.

- Thông gia, tôi đem tên tiểu tử này về trước, chúng ta tuần sau gặp.

- Ông thông gia cứ yên tâm, một tuần nữa chúng ta gặp lại.

Sau khi đoàn người rời đi hết, mẫu thân nhìn qua nàng.

- Toàn bộ sính lễ cũng như của hồi môn, hai nhà sẽ không đụng vào đồ của hai đứa, hai đứa muốn làm gì thì tùy. Đương nhiên ta biết, một chút của cải chúng ta cho các con không đáng bao nhiêu, nhưng ta mong hai đứa nhất định phải hạnh phúc. Đây sẽ là lần cuối chứ?

Nhìn lấy chiếc vòng đỏ trên tay, là sợi chỉ đỏ, nàng một chiếc, hắn một chiếc. Nhã Tịnh cúi đầu khẽ cười, mẫu thân nàng nói gì vậy chứ?


- Nhất định, đây nhất định sẽ là lần cuối cùng trong đời. Sẽ không ai có thể thay thế chàng ấy, không ai.

Sẽ không giống nhiều năm về trước, nàng vì tham lam tự do mà rời bỏ hắn, hắn cũng sẽ không vì ngây ngô lỡ mất nàng.

Cuối cùng, một tuần sau cũng tới. Nhìn hỉ phục thêu tinh tế, còn có hình phượng làm bằng vàng nguyên chất, mão cũng làm bằng vàng nguyên chất và ngọc trai hiếm ở giữa còn có viên Dạ Minh Châu to tướng đủ biết sự xa hoa như nào. Nhã Tịnh có chút cảm giác còn lố hơn cả khi nàng hai lần lên kiệu hoa kia. Tiểu Bảo cùng A Hoa và Diễm An ôm lấy chân nàng khóc lớn, không muốn nàng lên kiệu hoa, ba đứa như sợ nàng sau khi lấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt sẽ bỏ rơi chúng vậy. Thậm chí còn đem gỗ đóng cửa, có ý muốn chặn không cho bên nam vào. Mẫu thân nàng không nhịn được cho mỗi đứa một cái cốc đầu, chúng mới ngoan ngoãn lại. Cuối cùng, cả nhà nàng ngoan ngoãn đứng xếp hàng chải đầu cho nàng bằng chiếc lược của Ý Hiên tặng nàng. Nàng cũng đeo lên đôi hoa tai do A Vệ ngầm tặng cảm ơn nàng tác thành, đôi bông tai nàng luôn mang theo mình trong âm thầm.

Xem như, bộ tứ năm đó hôm nay đã tới dự ngày hạnh phúc của nàng. Khóe mắt nàng không nhịn được cay cay, qua gương đồng nhìn mẫu thân của mình.

- Lược đầu, ta mong con nhất định không được chịu ấm ức. Nhất định phải hạnh phúc, chỉ cần ấm ức một chút cũng phải trở về với chúng ta. Không được buồn, không được để mình tổn thương. Chúng ta đã hai kiếp làm mẹ con, nên ta càng hi vọng con không được đau khổ.

Chờ người nói xong, nàng liền ôm lấy mẫu thân. Nàng luyến tiếc mùi hương của người, luyến tiếc cảm giác bị mẫu thân cằn nhằn nhưng luôn lặng thầm nửa đêm quan tâm nàng.

- Lược thứ hai, công chúa nhỏ của ta, ta mong con nếu đã chọn được người con muốn chung sống cả đời thì hãy cứ vậy mà tiến bước, cùng nhau sống tới răng long, đầu hai đứa đều bạc cả rồi.

Phụ thân nàng chưa nói xong đã ăn một cú đấm từ mẫu thân, nàng liền bật cười.

Nhưng nàng chợt nhớ tới đống giấy bỏ đi phụ thân nàng giấu, cũng nhớ tới phụ thân mỗi ngày đều lén luyện nói dặn dò nàng, cuối cùng lại vụng về lỡ lời. Nhưng tâm ý phụ thân, nàng có thể hiểu. Ngậm cười, tiếp theo là Tiểu Bảo.

- Lược thứ ba, con biết ơn người năm đó đã nhận nuôi con, cho con mái nhà. Mặc dù người thường đi xa, thường gặp nguy hiểm, nhưng vẫn luôn chọn nơi an toàn cho con, cho con những điều tốt nhất. Trừ những lúc người cầm ngược chân con chạy trốn, hay người lôi con vào sòng bài lấy may, hay khi người lôi con tới sơn trại học hỏi, ban đầu con thấy rằng người không giống một người mẫu thân bình thường, nhưng những điều đó sau này đã giúp con rất nhiều. Nên, cho dù sau này có ra sao, con sẽ vẫn mãi đi theo người, nếu tên Dạ Nguyệt đó có làm người buồn, con nhất định sẽ sống chết với hắn.


Nhìn thấy mẫu thân cầm con dao ở đằng sau, nàng có chút rén. Chằng qua nàng chỉ muốn rèn luyện Tiểu Bảo một chút thôi mà, đừng căng thẳng như vậy.

- Lược thứ tư, chúc cho người luôn mạnh khỏe, giữ mãi tuổi xuân. Em theo người từ khi chúng ta còn ngây ngô, cũng đã chứng kiến người trải qua bao điều. Chỉ là, em biết, người sau khi Ý Hiên và A Vệ mất, khi người muốn xông pha nơi nguy hiểm đều đẩy chúng em ra. Người không muốn ai ở cạnh người tổn thương, nhưng chính khi người càng đối tốt với chúng em như vậy, chúng em lại càng muốn theo người cùng sống cùng chết, chúng em đều coi người như tỷ tỷ ruột thịt, bởi ngoài người chưa từng có ai đối tốt với chúng em như vậy cả. Nên là, chỉ cần Dạ Nguyệt thiếu gia làm người buồn, dù chỉ là một chút, A Hoa xin thề với trời, sẽ vặn cổ hắn xuống.

Nghe A Hoa đằng đằng sát khí nói như vậy, nàng có chút hơi lo lắng cho người phu quân chưa kịp vào cửa đã có hai người muốn giết này. Nàng không mong sẽ có người thứ ba... Với lại, nàng đi lấy chồng, không phải nên có câu con cháu đầy nhà sao?

- Lược thứ năm, em từng nhìn sản phụ sinh nở đều rất đau, em không muốn người phải chịu đau như vậy. Tuy em tới sau A Hoa tỷ, nhưng em vẫn luôn coi người như tỷ tỷ của mình. Được gặp người là điều may mắn nhất đời em, em hi vọng, người có thể bình an một đời. Cuộc sống sau này, ngày càng vui vẻ, càng hạnh phúc. Nếu Dạ công tử thật sự làm người buồn, em sẽ giành ra toàn bộ bẫy một đời em nghiên cứu, khiến hắn đau khổ trăm lần.

- Đ... đa tạ mọi người.

Thật là quá có tâm rồi, may mắn lúc này kiệu hoa nhà trai cũng tới. Bên ngoài, kiệu hoa đi tới đâu, hoa tươi cùng kẹo hỉ rải tới đó. Pháo hoa tưng bừng, kiệu tám người khiêng, kiệu hỉ cũng được trang trí hết sức xa hoa. Nghe nói hai bên đã bao cả thị trấn này tiệc cưới ba ngày ba đêm, còn chia địa bàn, nửa thị traasns của nhà gái, nửa còn lại của nhà trai, còn có Hoàng tộc của Tư Đồ quốc và Khánh quốc, Lang quốc, huynhh đệ giang hồ của nàng. Náo nhiệt vô cùng.

Nhã Tịnh nghe tiếng bà mối gọi tân nương, lần naỳ, mẫu thân giúp nàng đội vấn, mối người, ai cũng một tay nắm lấy lòng bàn tay và cổ tay tiễn nàng ra cửa, day dứt không nguôi. Vừa mở cửa, nàng liền thấy Dạ Nguyệt mỉm cười đưa tay về phía nàng. Trong tiếng pháo hoa rợp trời, trái tim nàng đập liên hồi có chút luống cuống. Dạ Nguyệt từ tốn bước tới thay mẫu thân, phụ thân nắm lấy tay nàng. Hắn bây giờ có thể đường đường chính chính mà nói.

- Phụ thân, mẫu thân. Xin người hãy an tâm giao nàng cho con, nếu con làm nàng buồn dù chỉ là một chút, con xin tùy người xử trí.

Lúc này mọi người đều ồ lên trêu gẹo, nhưng nàng lại có cảm giác vô cùng an tâm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi