VƯƠNG PHI MUỐN TÁI GIÁ RỒI

Chương 902

Giống như, mình muốn nói cho Mộ Dung Phong cái gì đó? Làm sao mà mình ngược lại quên mất rồi?

Mệt quá, chỉ muốn ngủ.

Cuối cùng, thật sự có thể yên tâm mà ngủ rồi.

Giữa cơn mơ màng, cảm giác được khuỷu tay ấm áp của Mộ Dung Phong, mình bị vớt ra ngoài, giống như Tiểu Vân Triệt vậy, bị quấn trong tấm thảm, ôm đến đặt lên trường kỷ.

Một đôi tay lớn ấm áp nhẹ nhàng lau sạch mái tóc ướt sũng cho mình. Mí mắt nặng nề, ngủ một giấc đến ngày hôm sau, cơm tối cũng chẳng muốn ăn nữa.

Nắng ấm lên rồi, tuyết tan dần dần.

Trên nóc nhà còn đọng tuyết, có khói lửa lượn lờ, người trong gian bếp nhỏ không biết đang nấu món canh gì, mà tràn ngập hương vị thơm ngọt, vén màn lên mùi hương liền ập vào mặt.

Hai người Mộ Dung Phong và Tiểu Vân Triệt làm mặt xấu khoát tay ra vẻ thần bí với nàng, ra hiệu im lặng.

Hai người đang ở ngoài sân dùng cái rổ đan chụp chim sẻ.

Chim sẻ sau tuyết bị đông đến úng não rồi, nhìn thấy hạt gạo nhỏ trên tuyết liền chui vào bẫy. Kéo dây thừng một cái, cái rổ đan liền chụp đám tham ăn ở phía dưới lại.

Tiểu Vân Triệt cười càn rỡ mà còn oang oang, tiếng cười lạnh lảnh như chuỗi chuông bạc lan tỏa trong buổi sáng sớm bình thường.

Tất cả đều là sự tốt đẹp trên đời này, hương vị tinh khiết không tranh giành.

Đây chính là ngày tháng mà bản thân luôn hướng đến, một lần vất vả, suốt đời an nhàn, hưởng thụ bốn mùa, uy phong lẫm liệt, ngàn người yêu thương, gia tài bạc triệu.

Chắc cũng là tâm nguyện của Mộ Dung Phong: Một đời một kiếp, hai trái tim gắn kết mãi mãi, ba người trong nhà, bốn phương định viện, năm là chăn nuôi thịnh vượng, sáu là luôn luôn thuận lợi, vợ chồng vinh hạnh, tài lộc tảm phương, luôn luôn mạnh khỏe, thập toàn thập mỹ, vô lo trăm bề, chung một tấm lòng, vạn sự như ý.

Đã viên mãn rồi.

Đồ ăn sáng từng món bưng lên, người trong nhà dùng bữa sáng, Băng Cơ dự định tiến cung một chuyến.

Thứ nhất, muốn hồi báo cho Hoàng đế lão gia tử về tình trạng hồi phục cơ thể của Na Dạ Bạch, đem răng giả trong ông ấy thay lại. Nhưng bản thân không muốn nhìn ông ấy nghiêm mặt, dáng vẻ mặt trầm như nước, giống như mình đang nợ ông ấy mười vạn lượng bạc trắng vậy.

Thứ hai, sau khi Huệ phi bị trúng sầu độc, tuy nói đã rất nhanh bình an vô sự rồi. Nhưng mà, làm vãn bối, lẽ ra phải nên đi thỉnh an, xem thân thể bà ấy có còn chỗ nào khó chịu không.

Thứ ba, muốn tìm Lục Vu, muốn ước lượng kích thước ba vòng thật tốt để may vá cho nàng, cũng phải nhanh chóng bắt đầu làm hỉ phục, thời gian rất vội vàng.

Nàng mang theo hình thêu, dựa theo kiểu dáng váy cưới hiện đại của mình, hình vẽ thiết kế cải tiến hỉ phục, để cho Lục Vu lựa chọn.

Đương nhiên, vẫn không thiếu Tiểu Vân Triệt nó chính là giấy thông hành cho mình ra vào hoàng cung. Giả dụ không mang theo nó, có khi còn bị Hoàng đế lão gia tử cự tuyệt ở ngoài cửa.

Ngự lâm quấn quanh cổng, có thể không biết Lãnh Băng Cơ nàng, gặp Tiểu Vân Triệt đều lễ độ cung kính. Dù sao, dám leo lên cổ Hoàng đế, nhổ rầu Hoàng đế, Vân Triệt chính là người duy nhất trong thiên hạ, trước đó không có ai sau này cũng không.

Vừa tiến cung, tự nhiên đi đến chỗ của Hoàng để lão gia tử.

Lão gia tử nhìn thấy răng giả trong tay nàng, mắt cũng sáng lên. Trông mong nhiều năm nay, cũng không dễ dàng gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi