VƯƠNG PHI NÀNG CHẠY ĐÂU CHO THOÁT


Nhận được câu hỏi của y, Lâm Trương Kiệt có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng quay sang đáp trả.
- Ta ở đây để kiểm tra quá trình thiêu huỷ xác.
Trước mắt y là một cái hố vừa sâu vừa rộng.

Phía dưới là rất nhiều tro cốt đã bị hoá tàn.

Bên trên vẫn còn rất nhiều xác.

Có cái thì dần cháy được một nửa, có cái vừa cháu được một ít.

Xác chết chất ngổn ngang cả lối đi.

Cảnh tượng thật sự vô cùng ghê sợ.

Tuyết Dao khẽ rùng mình.

Trước giờ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như này.

Cảm nhận được sự rung động của nàng, Liên Vương liền lập tức cáo từ Lâm Trương Kiệt trở ra ngoài.
Tuyết Dao theo đó cũng cùng y đi ra.

Chuyện quan trọng trước mắt là tìm ra người đang bị Hoả Linh kí sinh.

Nhưng không thể biết nó sẽ hiện nguyên hình vào lúc nào.

Vì vậy mà rất khó có thể bắt được.
- Nàng đang suy nghĩ gì vậy ?
- Không có gì.
Y nhìn thẳng vào nàng, bỗng nhiên lại muốn trêu đùa nàng một chút.

Nghĩ liền làm, Liên Vương ra hiệu cho Khai Tử tránh đi, một mình y dẫn nàng đến một nơi hẻm vắng.

Tuyết Dao trong lòng suy nghĩ mà không để ý cứ vậy đi theo nam nhân trước mắt.
" Bộp "
Cái gì vậy ? Nàng nhăn mày đẹp nhìn tấm lưng trước mắt.

Tại sao đang đi lại dừng lại đột ngột như vậy chứ ? Liên Vương quay người lại, nở nụ cười yêu nghiệt nhìn đôi môi mềm mại ẩn hiện phía sau màn che mặt.

Y không nhịn được mà gỡ màn che mặt của Tuyết Dao ra, cúi người nhẹ đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Tuyết Dao lúc này mới ý thức được việc làm của y, đưa tay muốn đẩy y ra liền bị bắt lấy.


Sức của nàng làm sao lại với hắn được chứ.

Lại đành để hắn mặc làm gì tùy ý.
Thấy nàng không kháng cự nữa, y liền theo đó luồn vào bên trong thâm nhập vào khuôn miệng xinh xắn.

Lưỡi y không yên phận mà chạy vào quậy bên trong.

Tuyết Dao khó chịu nhăn mày đẹp vào.

Mặc cho chiếc lưỡi yêu nghiệt kia đang hút cạn mật ngọt trong miệng nàng.

Nhìn khuôn mặt của Tuyết Dao vô cùng thoả mãn lại phối hợp ăn ý như vậy Liên Vương bất giác mỉm cười.

Cuối cùng cũng đành phải lưu luyến mà rời xa đôi môi mềm mỏng.

Trong không gian vẫn còn vương lại một sợ tơ nhỏ.

Y đưa tay lên đeo lại màn che mặt cho nàng.

Ẩn hiện phía sau là đôi má đang ửng đỏ đưa đôi mắt lên nhìn y.
- Sụyt.
Đưa tay lên chặn nàng lại.

Y biết nàng lại định mắng y đây mà.

Nữ nhân này miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại phản ứng mạnh như vậy sao.

Liên Vương quay người đi về phía trước để lại phía sau là Tuyết Dao vẫn đang ngây ngốc nhìn y.
- Không định đi sao ?
Nàng giật mình, nhìn bóng lưng chàng đã sớm cách xa nàng một đoạn.

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, nàng lập tức chạy theo y.

Giờ phút này không đi theo hắn thì không được.

Hắn là người hiểu về Hoả Linh nhất ở đây.

Phải nhờ hắn lần này mới có thể xử lí được chuyện ở đây.
Cả hai đi một đoạn liền trở về huyện phủ.

Đẩy cửa đi vào, bên trong vẫn là tất cả người dân chưa bị nhiễm độc đang ngồi lại với nhau.

Nhìn thấy Tuyết Dao và Liên Vương liền đứng lên chào hỏi.
- Công chúa điện hạ, công tử.
- Mọi người đang nói gì vậy ?
- Không có gì chỉ đang tâm sự một chút chuyện.
- Vậy ta và Liên Vương không làm phiền nữa.
Nói rồi nàng đi thẳng vào trong đại sảnh.

Nghe thấy tiếng động Lâm phu nhân liền đi ra.

Theo sau là A Lệ cũng đón nàng.
- Công chúa, công tử.

Phòng của hai người đã chuẩn bị xong.

Mời đi bên này.
Theo chân Lâm phu nhân, nàng đi ra phía sau sảnh.

Bóng dáng Miên Miên ẩn hiện sau căn phòng bếp.

Tuyết Dao trực tiếp đi qua, tiến đến căn phòng Lâm phu nhân đã chuẩn bị.

Căn phòng khá đơn giản, nói đúng ra là sơ sài.

Một chiếc bàn gỗ được đặt ở giữa cùng vài ba chiếc ghế.

Hai chiếc giường được đặt đối nhau, ở giữa là một chiếc bàn có gương để soi.

Bên cạnh bàn là một cái tủ để y phục và đồ dùng.

Dường như chẳng có gì đặc biệt.
- Ngại quá, quý phủ giờ chỉ còn một phòng.


Không biết công chúa và công tử…
Bà e ngại quay sang nhìn nàng.

Thoáng bất ngờ một chút nhưng rồi cũng vui vẻ đáp lời bà.
- Không sao, ta có thể ở cùng A Lệ và Miên Miên.
- Phòng của hai cô nương đó ở cùng nha hoàn của ta.

Thực sự rất chật chội.

Chẳng lẽ nàng đường đường là đại công chúa Nam Vân mà lại phải chung phòng với hắn ? Nam nữ thụ thụ bất thân, không thể được.

Nàng nhất định sẽ nghĩ ra cách gì đó.

Không gian chợt im lặng trong cái ngại ngùng của Lâm phu nhân.

Rồi bất chợt Tuyết Dao quay sang nhìn y.
- Vương công tử, ừm… công tử có thể ngủ nơi khác được không ?
Liên Vương nhướn mày nhìn nàng, chẳng lẽ Tuyết Dao lại để y nằm đất sao ? Đưa người lại gần sát phía nàng, y khẽ nói nhỏ.
- Nàng lại nhẫn tâm để ta nằm nơi lạnh lẽo sao…
Gì chứ ? Cái tên vô sỉ này.

Tuyết Dao giận dỗi mà quay người đi.

Nhìn Lâm phu nhân đang ngại ngùng mà nàng có chút day dứt.
- Thôi được rồi, chung phòng một tối cũng không sao.
Bây giờ còn cách nào khác đâu chứ.

Lâm phu nhân vui vẻ mà nắm lấy tay nàng.

Ngoài mặt thì cười tươi nhưng trong lòng nàng khóc sắp thành một dòng sông.

Cái tên vô sỉ nào đó thì cười không ngậm được miệng.

Nàng cùng Lâm phu nhân ra ngoài đạo sảnh để chuẩn bị dùng bữa.

Từ bên ngoài, Lâm huyện lệnh và Lâm Trương Kiệt gương mặt mệt mỏi bước vào.

Đối với việc này không biết khi nào thì kết thúc.

Nhìn thấy nàng, hai người liền đi đến hành lễ.
- Công chúa điện hạ.
- Không cần câu nệ như vậy.

Nào ngồi xuống đi.
Lâm huyện lệnh cùng con trai liền ngồi xuống.

Một chiếc bàn với năm con người cùng ngồi với nhau.

Nha hoàn nhanh chóng mang đồ ăn lên.

Từng món ăn nàng ít được nếm thử.

Nào là cá sốt chua ngọt, rau xào, thịt dê nướng… Đối với nàng đều vô cùng xa lạ.

- Trong phủ giờ chỉ còn những đồ ăn như này.

Mong công chúa điện hạ và Vương công tử không chê.
- Làm sao mà chê được chứ.

Nào, mọi người ăn đi.
Tuyết Dao hớn hở cầm đũa lên thử một miếng.

Cái vị ngọt ngọt lại thơm mềm hoà vào trong miệng.

Bất giác mà run lên, một miếng lại một miếng cứ thế mà vào bụng nàng.

Bên kia phía đối diện nàng, y một đũa cũng chẳng chạm, cứ thế đưa mắt mà nhìn nàng.
- Vương công tử, đồ ăn không hợp khẩu vị sao ?
Lâm huyện lệnh nhìn thấy y không ăn gì liền hỏi.

Lúc này nàng mới để ý mà ngẩng đầu lên.

Bát của Liên Vương vẫn trống không như vậy, ngay cả đũa vẫn rất sạch.

Không nhịn được nàng liền lên tiếng.
- Ở trong cung làm hoàng tử chán rồi giờ ra ngoài không thể ăn đồ ăn bình thường sao ? Đúng là cái đồ hoàng tử từ trong trứng.
- Nàng…
- Ta, ta làm sao chứ ? Nàng nàng cái gì ? Chẳng lẽ ta nói gì sai sao đồ " hoàng tử "
Giọng nói cố ý nhấn mạnh hai chữ " hoàng tử ".

Cái con người này thật khiến y tức chết mà.

Ngay giữa nơi đông người lại dám nói y như vậy ? Liên Vương nhìn xung quanh rồi lại nhìn nàng.

Đông người như vậy y cũng không muốn cãi nàng.

Để xem lát nữa sẽ xử lý nàng như nào.
- Ta không cãi nhau với nữ nhân.
- Công chúa, Vương điện hạ hai người mau ăn cơm.

Không ăn sẽ nguội hết mất.
Nhìn gương mặt đắc ý của nàng y đành phải nhẫn nhịn mà cúi xuống ăn.
" Niệm Tuyết Dao nàng chờ đó cho ta.

"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi