VƯƠNG PHI NÀNG CHẠY ĐÂU CHO THOÁT


*Hồi ức*
Lâm Trương Kiệt cầm theo giỏ hoa quả đi đến miếu thờ.

Hôm nay là sinh thần của mẫu thân hắn.

Trong lòng vui vẻ hào hứng chỉ mong sẽ cầu phúc cho mẫu sống lâu bên cạnh hắn.

Đẩy cửa bước vào trong, hắn đặt hoa quả lên bàn rồi rút ba nén nhang ra đốt cháy.
" Cầu mong cho mẫu thân con có sức khoẻ, luôn vui vẻ như này sống thật lâu.

Mong rằng những ưu sầu phiền muộn sẽ tan biến để mẫu thân lúc nào cũng thoải mái nhất.

"
Sau lời cầu chúc, hắn cắm ba nén nhang lên rồi chắp tay thành khẩn mong muốn.

Sau khi đã hoàn thành xong tất cả, Lâm Trương Kiệt đứng lên ra về.
- Huynh là ai vậy ?
Hắn giật mình quay lại.

Là một cô nương xinh đẹp trên tay cầm một giỏ rau củ.

Gương mặt dường như vẫn còn lấm lem.

Nữ nhân đó nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

Giống như là hắn không nên ở đây.
- Ta… ta đến để cầu phúc cho mẫu thân ta.

Cô nương cũng đến đây để cầu phúc sao ?
- Ta sống ở đây.
Sao chứ ? Chẳng phải đây là miếu thờ đã bị bỏ hoang rồi sao ? Tại sao lại có người sinh sống ở đây chứ ? Nghĩ một hồi càng không thể trả lời mà câu hỏi cứ thế ập đến.

Lâm Trương Kiệt lắc đầu quay sang hỏi nữ nhân trước mặt.
- Cô nương tại sao lại sống ở đây ?
- Không có gì.

Nếu công tử đã cầu phúc cho mẫu thân xong rồi xin hãy quay về.

Nói rồi Dung Hoàn đi qua hắn mà trực tiếp vào bên trong.

Lâm Trương Kiệt đứng ngây người ra một lúc mới hoàn hồn.
" Cô nương này… sao lại xinh đẹp như vậy.

"
Mang theo niềm vui nhỏ bé, Lâm Trương Kiệt đi về huyện phủ.

Hắn dặn lòng chiều nhất định phải quay lại miếu thờ đó.

Nhưng rồi sự việc không như hắn mong muốn.

Buổi chiều hôm đó liền có chuyện xảy ra.

Lâm Trương Kiệt theo lời phụ thân mà đi giải quyết.

Khi về cũng đã là tối.

Trong lòng buồn bực mà chẳng biết phải làm gì.

Cả đêm hôm đó hắn liền không ngủ được.
Sang đến sáng hôm sau, mặt trời còn chưa kip mọc, nha hoàn chưa đến gọi hắn đã chuẩn bị đồ lên miếu.

Con đường lên miếu khá khó khăn.

Miếu nằm trên một đồi núi phải leo trèo mất gần một canh giờ mới tới nơi.

Khi vừa đi lên chưa kịp thở đã nhìn thấy Dung Hoàn cầm giỏ đi ra ngoài.
- Cô… cô nương.
- Là huynh sao ? Hôm nay lại đến sớm vậy ? Cứ vào trong cầu phúc đi ta lên núi một chút.
Dung Hoàn quay người rời đi Lâm Trương Kiệt liền chạy theo sau.

Nàng khó hiểu quay lại nhìn hắn.
- Miếu thờ ở phía kia.
- Ta… ta biết.
- Vậy công tử đi theo tiểu nữ làm gì ?
- Ta có thể cùng cô nương lên núi được không ?
Nhận được câu hỏi, Dung Hoàn cũng khá ngạc nhiên và bấy ngờ.

Trước giờ chưa từng có ai muốn ở cạnh nàng.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng nếu tiếp xúc với nàng sẽ bị khắc mệnh mà chết đi.

Nam nhân này lại là lần đầu tiên.
- Huynh có biết ta là ai không ?
- Ta… ta không biết.
Đúng vậy, chỉ có không biết nàng là ai mới dám trò chuyện đi bên cạnh nàng.

Nếu biết nàng là mệnh khắc chết người khi vừa sinh ra đã khiến mẫu thân phải chết thì liền sẽ rời xa mà thôi.

Trên môi nở một nụ cười đắng rồi sau đó liền đi lên núi mặc hắn cứ đi theo phía sau.
Dung Hoàn đi tới đâu hắn liền đi tới đó.

Không những đi theo nàng còn phụ giúp nàng nhặt rau bỏ vào giỏ.

Nam nhân đặc biệt này là lần đầu Dung Hoàn nhìn thấy.

Sau hai canh giờ lặn lội trên núi cuối cùng cả hai cũng trở về miếu thờ.
- Công tử đây là có ý gì ?
- Ta chỉ là muốn giúp cô nương một chút.
Gương mặt Lâm Trương Kiệt hiện rõ vẻ ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Dung Hoàn.

Nàng cũng chẳng mấy để ý liền mang rau vào chuẩn bị cho bữa trưa.

Cuộc sống như vậy mà đã diễn ra mấy chục năm rồi.

Lâm Trương Kiệt vẫn cứ bám dính nàng không rời.

Trong lòng Dung Hoàn có chút khó hiểu nhưng cũng không hề nói ra.

Hắn luôn đứng bên cạnh giúp đỡ nàng, nàng cần gì hắn liền hiểu ý mà đưa cho.

Rất nhanh đã làm xong.
- Tuy không biết công tử làm vậy là có ý gì nhưng nếu đã giúp ta thì trưa nay hãy ở lại dùng bữa.

- Đa tạ cô nương.
Trên môi hắn vẫn còn nở nụ cười khi nàng quay đi.

Dung Hoàn sau đó liền cầm chổi đi ra quét dọn sân miếu, Lâm Trương Kiệt thấy vậy cũng đứng phía sau nhìn nàng.

Dường như đã làm việc này khá lâu rồi nên Dung Hoàn vô cùng thuần thục.

Tiếp theo đó là lau chùi tượng quan âm, bàn lễ.

Hắn thấy vậy cũng một tay chạy vào mà giúp đỡ.
Công việc cứ thế mà được nàng hoàn thành sớm hơn dự định.

Vậy nên còn một canh giờ nữa mới tới giờ ăn trưa.

Dung Hoàn thẫn thờ ngồi một mình trên hành lang trải dài của miếu thờ nhìn ra xa.

Không biết bây giờ cha ra sao rồi.
- Cô nương có chuyện gì không vui sao ?
- Tại sao công tử lại hỏi vậy.
- Ta thấy tâm trạng của cô nương không được tốt.
Nam nhân này vậy mà lại nhìn thấu lòng nàng sao ? Khẽ cười khổ rồi nhìn đi nơi khác, Dung Hoàn thở hắt một hơi rồi hỏi ngược lại như lảng tránh.
- Công tử tên họ là gì ?
- Ta tên Lâm Trương Kiệt, còn cô nương…
- Dung Hoàn.
" Dung Hoàn.

Cái tên thật là hay.

Dung Hoàn… "
Cả hai lại rơi vào im lặng, Lâm Trương Kiệt ngồi bên cạnh ngắm nhìn Dung Hoàn.

Còn nàng lại không hề để ý tới hắn mà nhìn đi nơi khác.
- Dung Hoàn cô nương, tại sao cô nương lại sống ở đây ? Cha mẹ cô đâu ?
- Mẫu thân ta đã mất khi ta vừa chào đời.

Phụ thân cũng chẳng rõ tung tích giờ nơi đâu.
- Thứ lỗi cho ta đã nhắc lại chuyện không vui của cô nương.
- Không sao, còn công tử đây ? Tại sao lại rảnh rỗi lên miếu thờ hoang này vậy ?

Hắn im lặng suy nghĩ một hồi rồi không dám nhìn thẳng Dung Hoàn mà đáp lời.
- Ta cũng chỉ là con của một thường dân.

Mẫu thân và phụ thân ta cũng đều đã mất.
- Công tử có chút giống với ta.
Bất giác trong lòng nàng có một chút động lòng với nam nhân này.

Nàng lại nhớ về cái ngày phụ thân đuổi nàng đi còn nói sẽ không bao giờ chấp nhận đứa nhi nữ khắc mệnh này làm con.

Từ đó tới giờ nàng chưa từng oán hận cha.

Bởi lẽ cũng là do nàng mà mẫu thân mới qua đời.
- Đến… đến giờ ăn cơm rồi.
Lâm Trương Kiệt bên cạnh nàng nhẹ giọng mà nhắc nhở.

Dung Hoàn lúc này mới để ý mà cười cười.
- Ta quên mất, vào ăn thôi.
Rồi sau đó liền đứng dậy đi vào trong.

Nàng trước giờ đều sống một mình vì vậy trong đây cũng chỉ có một cái chén nhỏ cùng hai bát lớn.

Nhìn Lâm Trương Kiệt rồi lại nhìn xuống, nàng liền xới vào bát to cho hắn còn rau thì để ở trong nồi mang ra.
- Nơi đây có một mình ta sống, bữa ăn cũng rất đơn giản mong công tử không chê.
- Không chê, không chê ta sao có thể chê được chứ.
Hắn liền cầm chén cơm nhỏ lên tay.
- Đó là chén của ta.
- Cô nương hãy ăn bát cơm to này đi, ta không quen ăn nhiều.
Không kịp để nàng phản ứng hắn đã cầm đũa lên gắp một cọng rau bỏ vào bát mà ăn một miếng.

Gương mặt hắn phấn khích lại ăn thêm một miếng.

Từ trước tới nay chưa từng được ăn món ăn nào như vậy.

Nhìn nam nhân trước mà Dung Hoàn có chút chạnh lòng.

Lần đầu tiên có người đối xử với nàng như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi