VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 124: Ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục thế này còn ra thể thống gì

Sáng sớm ngày hôm sau đoàn người chuẩn bị mọi thứ xong xuôi liền sai người lấy xe ngựa đi Đại Lý Tự.

Đi đến cửa phủ thì thấy Mộ Dung Phong đã dắt theo con ngựa Đào Hồng của hắn chờ ở ven đường.

Lãnh Bằng Cơ chỉ liếc nhìn một cái, không hề đả động gì tới hắn, nhấc làn váy định leo lên xe ngựa của mình.

Mộ Dung Phong ho nhẹ một tiếng: “Này!”

Lãnh Băng Cơ vẫn còn đang giận hắn, không hề quay mặt qua.

Mộ Dung Phong lấy ra một cuộn lụa màu vàng, liếc xéo nàng một cái, thản nhiên nói: “Nếu không muốn xem thì ta đành bỏ đi vậy.”

Lãnh Băng Cơ đã bước vào trong xe ngựa, nàng quay đầu liếc nhìn, không biết đó là thứ gì, cũng không tò mò, cúi người chui vào trong xe.

Nhi Nhi đứng phía sau lại túm lấy đuôi váy nàng, ngập ngừng: “Tiểu thư, thứ Vương gia cầm trong tay có khi nào là giấy báo trúng cử không?”

Lãnh Băng Cơ sững người một lúc mới cẩn thận nhìn lại, Mộ Dung Phong nhướng mày đắc ý nhìn nàng, nhịp nhàng gõ cuộn lụa màu vàng vào lòng bàn tay.

“Giấy báo trúng cử màu vàng hay là màu đỏ?”

Nhìn biểu cảm của Mộ Dung Phong Nhi Nhi đoán chắc cũng phải tám chín phần mười là đúng, mi mắt chớp chớp: “Là giấy báo đề tên bảng vàng thật đó tiểu thư, bình thường đều là cuộn lụa vàng bọc trong giấy đỏ. Người xem, mặt trái có Giao Long bay lên, phía dưới lại có mây mù Vân Sơn, chắc hẳn là đúng rồi”.

Lãnh Băng Cơ liếc nhìn mặt trời, không phải bây giờ còn chưa đến lúc yết bảng sao? Chẳng lẽ thằng cha này đi cửa sau.

Nàng bám vào càng xe, trực tiếp nhảy từ trên xe ngựa xuống, sau đó nhào về phía Mộ Dung Phong như một chú thỏ: “Cho ta xem, cho ta xem!”

Mộ Dung Phong nâng tay lên, đầy vẻ khinh thường: “Nàng không biết chữ, nhìn cái gì?”

“Ta nhận được mặt chữ viết tên ca ca là được.”

“Tiền thưởng đâu.”

“Không có.”

“Không có thì đừng mơ lấy được nhé”

Lãnh Băng Cơ một tay nắm lấy tay hắn, nhảy người lên với, nhưng tiếc là chiều cao có hạn, nhảy liên tiếp vài lần mà vẫn không với tới.

Nàng nóng nảy, trong lòng khó chịu liền ôm cổ Mộ Dung Phong leo lên như con khỉ, biến hắn thành cây sào mà bám vào.

Mộ Dung Phong để mặc nàng uốn éo trong lòng mình định leo lên trên, hắn không dám dùng lực đẩy nàng ra, không được tự nhiên họ nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, còn đang trên đường cái, ôm ấp thế này quá ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, còn ra thể thống gì nữa?”

Lãnh Bằng Cơ trong lúc nhất thời bị máu xông lên não không để ý đến vấn đề này, giờ nhìn lại mới thấy mình đang treo trên người hắn, tư thế ôm ấp yêu thương kiểu này quả là quá mức thân mật.

Đến cả thị vệ đứng ở cửa cũng lén nhìn qua hóng chuyện, thấy nàng nhìn sang thì cuống quít ngẩng đầu ưỡn ngực, khôi phục bộ dạng nghiêm trang.

Xem ra quả thực là có hơi thiếu đứng đắn rồi. Đặc biệt là Mộ Dung Phong bị trêu chọc đến lỗ tại cũng đỏ bừng.

Nàng nghe vậy liền trượt từ trên người hắn xuống, sau đó khi đặt chân xuống liền giẫm lên giày của Mộ Dung Phong di đi đi lại ba lượt.

Mộ Dung Phong không nhịn được kêu lên một tiếng, cúi gập thắt lưng, Lãnh Băng Cơ nhân cơ hội đoạt lấy cuộn giấy trong tay hắn nhanh chóng chạy mất như con thỏ.

Nàng sung sướng liếc mắt nhìn đi nhìn lại, hỏi Nhi Nhi: “Đây là hạng mấy? Trạng Nguyên, Bảng Nhãn hay Thám Hoa?”

Nhi Nhi cũng vườn cổ qua xem, nghe nàng hỏi thì vui vẻ đảo mắt: “Nô tỳ cũng không nhận được mặt chữ sao tiểu thư lại hỏi nô tỳ?”. Mộ Dung Phong chế nhạo: “Ra khỏi nhà nhất định đừng nói mình là thiên kim nhà tướng phủ nhé. Đại ca trúng cống sĩ, mấy ngày nữa tham gia thi đình, qua cuộc thi vấn đáp phải có phụ hoàng ngự bút khâm điểm, đến lúc đó mới được xếp hạng tiến sĩ, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn”

Lãnh Băng Cơ nheo mắt cười vẻ nịnh nọt: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, phụ hoàng khâm điểm, chúng ta là người một nhà còn không nên chiếu có một chút sao?”

Mộ Dung Phong tức giận liếc mắt nhìn nàng. Trong triều đình quan hệ rắc rối khó tách biệt, nếu là làm thân thích thì hơn phân nửa cái triều đình đều là người một nhà với phụ hoàng nhà mình, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần của phụ hoàng chẳng lẽ chỉ để trang trí chắc? Người phụ nữ này thật đúng là ngây thơ. Lãnh Băng Cơ nghiêng đầu: “Không hợp lý, sao chàng lại gọi đại ca ta là đại ca, chẳng phải chàng hay gọi bằng tên sao?”

Mộ Dung Phong lại tức giận trừng mắt nhìn nàng, người phụ nữ này, không chỉ ngây thơ, còn ngu xuẩn nữa.

Hắn không thèm để ý đến nàng, xoay người lên ngựa rồi mới cứng rắn quăng ra một câu: “Đại cữu ca không gọi đại ca thì gọi là gì?”.

Lãnh Băng Cơ ngẩn người, hắn nói hình như rất có đạo lý, nhưng vấn đề là cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

Thấy hắn đã cưỡi ngựa đi xa, nàng mau chóng nhét cuộn giấy báo vào trong lòng, lên xe ngựa đi theo sau.

Đại Lý Tự Khanh nhận vụ án nóng phỏng tay lo lắng cả một đêm không thể ngủ ngon.

Nguyên cáo là Phong vương phủ, bị cáo là phủ Thừa Tướng. Nhưng vấn đề là, hai nhà cũng không có tư thế giường cung bạt kiếm nhất định phải đánh nhau. Vậy sao mình lại phải thẩm án.

vụ này?

Rõ ràng là việc nhà, mà việc trong nhà chẳng lẽ không phải là giấu diếm, âm thầm xử lý sao, vì sao lại còn muốn làm ầm ĩ đến công đường?

Đại Lý Tự Khanh đã hiểu biết đại khái về vụ án không thể làm gì khác đành suốt đêm tìm Tiết Sơn, huynh trưởng Tiết di nương, đang đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, tốt xấu gì cũng phải tìm hiểu một chút trong tướng phủ đến tột cùng có thái độ gì.

Tiết Sơn đã sớm nhận được tin báo từ Tiết di nương, trong lòng đã có tính toán với vụ án này, chỉ cho ông ta một câu: “Xét xử công bằng, đứng ngoài xem xét sự thể”

Đại Lý Tự Khanh nhìn bộ dạng đã có tính toán kỹ của ông ta là biết trong chuyện này nhất định có vấn đề, muốn tìm hiểu sâu xa hơn nhưng Tiết Sơn vẫn giữ kín như bưng.

“Dù sao đây cũng là việc nhà của tướng phủ, Vương gia không muốn nhúng tay nên đổ xuống đầu chúng ta. Ngài cứ kiên định, đừng truy vấn, đừng xen vào, xem cuối cùng Vương gia hướng về ai thì sẽ theo người đó”.

Đại Lý Tự Khanh cũng không có chủ ý gì, khuôn mặt đau khổ thăng đường thẩm vấn, mời nguyên các bị cáo đến.

Trên công đường kê hai ghế ngồi, một cái dành cho Lãnh tướng, một cái dành cho Mộ Dung Phong. Kim thị và Lãnh Băng Cơ đứng, còn Lãnh Thanh Hạc thì quỳ.

Đại Lý Tự Khanh ngồi trên công đường mà cảm giác như ngồi trên bàn chông, mông phát đau.

Ông ta giơ kinh đường mộc trên tay lên cao rồi lại chậm rãi hạ xuống: “Lãnh Thanh Hạc dưới công đường, có người cáo trạng người đầu độc trắc phi Vương Phủ Lãnh Bằng Nguyệt, có việc này không?”

Lãnh Thanh Hạc quỳ thẳng tắp, không kiêu ngạo không nịnh nọt: “Hồi bẩm đại nhân, vài ngày trước tiểu nhân còn ốm đau ở trên giường, cuộc sống không thể tự gánh vác, tất cả đồ ăn thức uống, cuộc sống hàng ngày đều do một tay gã sai vặt Minh Nguyệt xử lý, đối với việc này ta cũng không biết”.

“Nhưng tên Minh Nguyệt nay đã bị bán đi, chẳng biết đi đâu, không ai có thể làm chứng cho ngươi, ngươi có chứng có chứng minh mình trong sạch không?”

Lãnh Thanh Hạc nhìn Lãnh Băng Cơ, tự tin thong dong cười: “Có”.

“Chứng cớ gì?”

“Nhân chứng Minh Nguyệt”

Lời vừa nói ra Kim thị liền kinh hãi, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi.

Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: “Hồi bấm đại nhân, thật sự là trùng hợp, Minh Nguyệt phạm sai lầm bị mang về tướng phủ, mà bên người ca ca ta không có ai chiếu cố nên bổn vương phi liền sai người âm thầm để ý, tìm một gã sai vặt thông minh cho huynh ấy.

Kết quả thật trùng hợp là người mà người môi giới mang tới lại chính là Minh Nguyệt. Chỉ tiếc là hắn đã bị người ta hạ độc làm hỏng cổ họng. Ta mất rất nhiều công sức mới có thể miễn cưỡng làm cho hắn mở miệng. Xin đại nhân cho phép truyền nhân chứng.”

Đại Lý Tự Khanh cũng là một ông già có được duỗi được, vừa nghe cách nói của Lãnh Bằng Cơ thì nhất thời đã hiểu ra câu nói Tiết Sơn nói với mình rốt cục là có hàm nghĩa gì. Vương Phi nương nương rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Hôm nay mình chỉ cần quan sát sắc mặt Vương gia, ngồi xem trò vui là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi