VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 126: Lưu đày

“Cái đồ độc phụ nhà ngươi, ngươi hạ độc sát hại con ta, giả mù sa mưa làm bộ như quan tâm khiến ta chẳng hay biết gì, hiện tại sự thật đã bại lộ ngươi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ được như vậy cơ à?” Lãnh tướng vô cùng đau đớn quở trách.

“Cho dù là ta làm thì đã sao? Con trai trưởng của tướng phủ đáng lẽ là Thanh Kiều, nếu không có ba mẹ con kia vào kinh, đoạt đi vị trí chính thất phu nhân của ta thì làm sao đến phiên hắn được hưởng?

Người luôn mồm nói là đã làm thua thiệt ta, bất công với Thanh Kiêu và Bằng Nguyệt, nhưng trên thực tế thì sao? Vị trí Phong vương phi lại thuộc về Lãnh Băng Cơ, vị trí trưởng tử và gia nghiệp tương lại cũng về tay Lãnh Thanh Hạc, mẹ con chúng ta thì có cái gì?”

Lãnh tướng tức giận dựng thẳng người lên: “Trong tướng phủ đều là người một tay che trời, mọi vinh hoa phú quý đều hưởng, ta chưa từng bạc đãi các ngươi! Ngược lại là hai đứa con Băng Cơ và Thanh Hạc này, mấy năm nay người bạc đãi chúng thể nào ta chưa nói, thế mà nay lại càng độc ác hơn, muốn lấy cả tính mạng của nó!”

Kim thị ỷ vào có nhà họ Kim chống lưng, lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng, ở trong tướng phủ đã quen như thế, ra đến bên ngoài cũng không biết khiêm tốn hơn.

“Ngươi làm hại ta nửa đời người không thể ngẩng đầu nhìn người, đường đường là cô nãi nãi từ phủ Thượng Thư gả ra ngoài mà lại phải đi làm thiếp cho người, con ta đẻ ra cũng kém một bậc, cùng lắm là ta đòi lại thứ ta muốn thôi.”

Lãnh tướng hổn hển, nhưng lại không biết xử trí như thế nào cho tốt. Năm đó việc nhà đã bị làm ầm ĩ đến tận triều đình, hôm nay chuyện dơ bẩn trong hậu viện cũng bị khui ra, phơi bày giữa nha môn Đại Lý Tự, cái mặt già này cũng bị vứt về đến tận nhà rồi.

Tiếng Lãnh Băng Cơ giòn giã hỏi: “Xin hỏi đại nhân, tội giết người chưa thành ở Trường An phải xử lý như thế nào? Xin đại nhân cứ theo lẽ công bằng mà chấp pháp”

Lần này Đại Lý Tự Khanh thẩm án đúng thật là chỉ khoanh tay đứng nhìn, ngồi trên công đường cả nửa ngày chỉ để hóng chuyện. Câu nói của Đại Lý Tự Thiếu khanh quả là ứng nghiệm. Nhưng công bằng thì…

Ông ta lại quan sát nét mặt Mộ Dung Phong, rồi quay lại nhìn Lãnh tướng, nan giải đấy, giờ lại còn liên lụy đến một vị Lại bộ Thượng Thư của nhà họ Kim hai đời làm quan, ông ta biết làm thế nào?

Ông ta hơi do dự: “Dựa theo luật pháp của Trường An ta, lập mưu giết người bỏ tù ba năm, làm người bị thương phán treo cổ, giết người thì xử trảm”

“Ca ca của ta vài ngày trước đã là bệnh nguy kịch, chỉ còn kéo dài hơi tàn. Nếu không có ta phát hiện trong mực có độc thì lúc này chỉ sợ là đã âm dương cách biệt với ta rồi. Đại nhân, ngài nói phải phán xử thế nào đây?”

“Chuyện này.” Đại Lý Tự Khanh thông minh cố ý kéo dài âm cuối, nhìn về phía dưới công đường.

“Băng Cơ, những việc này đều là việc nhà, chúng ta hồi phủ rồi nói sau.” Lãnh tướng cuống quít ngăn cản lời nói của Đại Lý Tự Khanh: “Vi phụ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ca ca con.”

“Không” Lãnh Bằng Cơ phản bác không chút nể nang: “Sự việc hôm nay cũng không phải là việc nhà tầm thường”

Nàng lấy ra từ trong lòng ngực cuộn giấy báo đỗ, từ từ mở ra: “Con đang định nói cho phụ thân biết, mấy ngày trước đây ca ca nhàn rỗi quá nên chạy tới tham gia khoa thi năm nay, may mắn đậu Tiến sĩ, sau này huynh ấy sẽ là môn sinh của Thiên Tử, đã có công danh trong người, là lương đống của quốc gia. Người Kim thị mưu hại và vu cáo không phải chỉ là đại công tử tướng phủ, cho nên không thể giải quyết riêng.”

Chắc hẳn là nhàm chán quá nên đi thi chơi?

Lãnh tướng càng trố mắt hơn, so với việc hôm qua thình lình nhìn thấy Lãnh Thanh Hạc còn đáng kinh ngạc hơn: “Làm sao có thể được, danh sách tiến sĩ khoa này ta đã xem qua một lần, không hề thấy tên của Hạc Nhi.”

Lãnh Bằng Cơ cười châm chọc: “Phụ thân không thể nào quên mất tên tự của ca ca chứ nhỉ?

Còn là tên do người ban cho đó”.

Trong lòng Lãnh tướng bây giờ thật là cảm xúc lẫn lộn, trong lúc nhất thời không thể nói rõ là cảm giác gì. Hai đứa con trai con gái không được ông ta để ý này cho tới nay đều không có tiếng tăm gì, chưa bao giờ từng khiến cho ông ta chú ý đến, hôm nay lại đột nhiên tỏa sáng ngàn dặm như vậy.

Một người đề tên bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tông, một người bày mưu nghĩ kế, quả quyết thông minh.

Ông ta làm phụ thân quả thật là mắt bị mù, coi cá mục thành trân châu, lại đi xem nhẹ hai đứa con tốt lành này khiến chúng thiếu chút nữa bị hủy hoại trong tay Kim thị.

Kim thị thấy Lãnh Băng Cơ vẫn khí thể bức người, ý định muốn đưa bà ta vào chỗ chết thì trong lòng giật thót, liền nổi lên suy nghĩ cá chết lưới rách. Coi như hôm nay bà ta gặp hạn thì cũng muốn kéo Lãnh Băng Cơ xuống nước, ổn định địa vị cho Lãnh Bằng Nguyệt. Chỉ cần Lãnh Bằng Nguyệt còn có hi vọng thì bà ta cũng sẽ có ngày được xoay người làm lại. Hôm nay phải làm bằng bất cứ giá nào.

Cho nên bà ta liền bò dậy từ trên mặt đất, giương cổ nói: “Cái đồ đi không sạch sẽ dựa vào đâu mà khoa tay múa chân ở đây quyết định chuyên sống chết của ta? Coi mình là Phong vương phi thật sao? Phong vương gia, sợ là ngài không biết đâu, trước ngày đại hôn Lãnh Băng Cơ..”

Lãnh tướng vừa nghe lời này thì lập tức hiểu ra Kim thị muốn nói cái gì, không chút do dự Xoay người, quăng tay “bốp” một tiếng tát lên mặt Kim thị. Một cái tát này so với lúc vừa rồi còn ác hơn, đánh cho Kim thị hét thảm một tiếng, té lăn trên đất.

“Ngươi tích chút phúc đức cho hai đứa con của ngươi đi. Ngay cả Vương Phi cũng dám mắng, ngươi không muốn sống sao, chẳng lẽ ngay cả hai đứa con của người ngươi cũng không muốn quan tâm, không muốn để ý à”.

Đôi môi mỏng góc cạnh của Mộ Dung Phong mím lại, một đôi mắt phượng như tranh thủy mặc nhẹ chớp khẽ nheo lại, đôi mắt vốn lạnh nhạt lập tức trở nên sắc bén như bắn ra đao kiếm, rơi vào trên người Kim thị.

Trong nháy mắt trên người Kim thị toát ra đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng là Lãnh tướng đang lấy tiền đồ của Bằng Nguyệt và Thanh Kiêu để áp chế bà ta.

Chuyện Lãnh Băng Cơ thất trinh rõ ràng Mộ Dung Phong biết nhưng lại bao che thay nàng ta trước mặt Huệ phi. Chính bà ta nhất thời hồ đồ, nếu đã nói ra khỏi miệng mà Mộ Dung Phong tuyệt tình thì Bằng Nguyệt và Thanh Kiêu…

May mà bà ta dừng lại nửa câu sau đúng lúc.

Mà Lãnh tướng thấy bà ta lại định hủy hoại danh tiết của Lãnh Băng Cơ trước mặt mọi người, tâm địa ác độc ghê người thì trong lòng nhất thời cảm thấy căm phẫn không chịu nổi, chút tình cảm vợ chồng còn sót lại với Kim thị trong nháy mắt đã bị lửa giận thay thế, không còn lại gì.

Ông ta gần như cắn chặt cả hàm răng, nói ra từng chữ một: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, dùng thuốc độc định giết Thanh Hạc, hãm hại Băng Cơ, tâm địa của người ác độc như thế thì ta cũng không thể bảo vệ nổi. Tốt nhất người nên bị xử lý theo quốc pháp đi thôi.”

Lúc này Kim thị mới chân chính hoảng sợ. Nếu Lãnh tướng thật sự từ bỏ không quan tâm thì làm sao bà ta còn đường sống? Lập tức liền thành thật quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin. Đại Lý Tự Khanh hôm nay cực kỳ vất vả. Ngày xưa ông ta ngồi trên công đường diễu võ dương oai, một người độc đoán. Hôm nay mặc dù ngồi trên cao nhưng mắt phải nhìn chằm chằm vào thái độ của những người ở dưới, trong lòng thì kinh hồn táng đảm.

Mấy người phía dưới ai cũng không thể trêu vào.

Án tử thẩm tra đến bây giờ là đã tra ra manh mối, Vương Phi toàn thắng, ngược lại Kim thị thì oa oa khóc lớn. Lẽ ra cứ dựa theo luật pháp trực tiếp kết án là xong. Nhưng những liên lụy kéo theo trong đó rất phiền toái, đầu của Đại Lý Tự Khanh cảm giác phải to bằng hai cái đầu thường rồi.

Trong lòng ông ta cân nhắc từ ngữ, ho nhẹ một tiếng: “Hành vi phạm tội của Kim thị đã rõ ràng, tôi không thể tha thứ, nhưng may mà Lãnh công từ nay đã bình yên vô sự, dựa theo luật pháp của Trương An ta là có thể tùy tình huống mà xử trí. Giờ bản quan phán quyết lưu đày Kim thị ra hai ngàn dặm, không có lệnh đặc xá thì không thể quay về kinh.”

Trong lòng Lãnh Băng Cơ âm thầm mắng một câu đúng là ông già cây tre giỏi lươn lẹo. Phán tội lưu đày nhìn thì như thiết diện vô tư, trừng phạt rất nặng, thật ra lại là cho Kim thị đường lui.

Lãnh tướng, Mộ Dung Phong đều là người mưa nắng thất thường nhân, ngày sau nếu lại niềm tình xưa muốn đổi ý thì lúc nào cũng có khả năng đón Kim thị quay về kinh thành.

Những phán quyết này trước mắt cũng có thể nói là khá vừa lòng. Chỉ cần Kim thị không ở trong Thượng Kinh, không có chuyện gì lại như cái gậy chọc ngoáy lung tung bày mưu tính kế cho Lãnh Bằng Nguyệt, khiến cho bà ta đi xa ngàn dặm, chịu gió Tây Bắc thổi cũng là không tệ rồi.

Cho nên Lãnh Băng Cơ không nói gì nữa. Con rể chuẩn Mộ Dung Phong cũng không hé răng.

Lãnh tướng tuy không đành lòng nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi