VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 130: Thỏ chết cáo buồn

Ngày thứ ba, Mộ Dung Phong sai người tới truyền lời, nói Đại Lý Tự đã lén lút hỏi hắn nơi Kim thị bị lưu đày.

Một là Lĩnh Nam, nơi chuyên đày ải các phi tần phạm tội. Nơi đó có một xưởng dệt của triều đình, nhóm cơ thiếp mang tội sẽ phải ở đó lao động khổ sai coi như trừng phạt.

Nơi còn lại ở gần biên giới Tây Bắc, phạm sai thì không cần phải nói, hoàn cảnh ở đây vô cùng ác liệt, hơn nữa còn thường có binh mã Tây Bắc phạm biên, không lúc nào được thái bình.

Kỳ thật lựa chọn này là không có gì phải nghi ngờ, khoảng cách Lĩnh Nam khá gần với thượng kinh, khí hậu thích hợp, sẽ không phải chịu khổ sở do gió cát mưa sa quá nhiều. Có điều dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Lãnh, Mộ Dung Phong cũng không thể tự chủ trương mọi chuyện, vì vậy bên phải hạ nhân tới hỏi một tiếng.

Lãnh Băng Nguyệt nghiêng người dựa vào giường, vẻ mặt suy tư, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nói chắc như định đóng cột: “Tây Bắc”.

Hạ nhân được phái đến hỏi chuyện sửng sốt, có chút ngoài dự đoán, Triệu ma ma ở phía sau lại càng thêm kinh ngạc: “Sợ là phu nhân không quá hiểu biết về hai nơi này, biên giới Tây Bắc này là nơi cửu tử nhất sinh..” .

“Lắm miệng!” Lãnh Băng Nguyệt nhàn nhạt cắt đứt lời Triệu ma ma nói: “Ngươi thì biết cái gì. Ta tự có tính toán”

Triệu ma ma không dám nhiều lời thêm nữa.

Hạ nhân nhận lệnh ra ngoài chuyển lời cho Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trở về theo ý của nàng ta.

Tất cả dần lắng xuống, hai ngày sau, Kim thị bị áp giải tới biên giới Tây Bắc.

Lãnh Bằng Nguyệt cố gắng bò dậy từ giường bệnh, tới tiễn đưa Kim thị.

Trong địa lao tối tăm u ám, Kim thị mặc đồ tù nhân, đầu tóc bù xù, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi như trước đây.

Vừa nhìn thấy Lãnh Bằng Nguyệt đã òa lên khóc lớn, quở trách Lãnh tướng bạc tình bạc nghĩa, nhà mẹ đẻ thờ ơ, không đoái hoài.

“Bằng Nguyệt, không phải vương gia rất thương con sao? Con đến cầu xin vương gia, chỉ cần hắn chịu mở miệng, Lãnh Băng Cơ định làm gì, Đại Lý Tự sao có thể không nể tình, nương sao có thể bị xem nhẹ được”

Lãnh Băng Nguyệt khóc không thành tiếng: “Con gái quỳ cũng quỳ rồi, cầu xin cũng cầu xin rồi, nhưng Lãnh Băng Cơ vẫn luôn gây khó dễ, không thể trông cậy vào phía vương gia được.

Không những vậy, ngay cả nơi lưu đày, hắn cũng nghe Lãnh Băng Cơ xúi giục mà định ra, con gái có năn nỉ cũng vô dụng”

“Vậy con đi năn nỉ cha con đi, chúng ta đã là phu thê mười mấy năm rồi, hắn sao có thể nhẫn tầm nhìn ta bị lưu đày đến nơi chim cũng không thèm ỉa đó? Cái nơi khổ sợ lạnh lẽo đó, sợ là chỉ có thể đi mà không thể về!”

“Cha lần này thật sự nhẫn tâm, có cầu xin cũng vô dụng. Bây giờ Lãnh Thanh Hạc là mệnh quan triều đình, là người được Hàn Lâm chọn, không phải chuyện gì cũng có thể tự mình giải quyết.

Hơn nữa biên giới Tây Bắc tuy là khổ sở lạnh lẽo nhưng cách hoàng đế xa, cữu cữu có thể thông báo tới quan viên bên đó chiếu cố di nương. Lãnh Băng Cơ dù sao cũng không thể nhúng tay tới nơi xa xôi như vậy?

Kim thị hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đời này nhất định đừng có để ta có cơ hội trở mình, bằng không, ta nhất định sẽ tra tấn con tiện nhân đó sống không bằng chết!”

“Chỉ cần Lãnh Bằng Nguyệt con có một ngày trở mình được trước mặt vương gia, cũng nhất định không để Lãnh Băng Cơ được chết tử tế!”.

Kim thị liếc mắt nhìn Triệu ma ma và Tri Thu ở phía sau nàng ta: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện riêng muốn nói với phu nhân”

Hai người yên lặng lui ra ngoài, canh giữ ở bên ngoài nhà lao, chờ Lãnh Băng Nguyệt phân phó bất cứ lúc nào.

Hai người vốn dĩ đã không hợp tính, hiện giờ ở chung một chỗ, cả hai đều im lặng không nói gì, nhìn đồ hành hình thẩm vấn ở một bên, sợ đến cả người phát lạnh. Trị Thu tìm một băng ghế ngồi xuống, lại còn lộ ra túi hạt bí ngô bọc trong tay áo, ung dung bóc ăn.

Triệu ma ma hừ nhẹ một tiếng: “Dù sao thì Kim di nương cũng từng là chủ tử của ngươi, hiện giờ bị đày tội, ngươi không đau buồn thì thôi đi, lại còn vô tâm ngồi đó mà ăn hạt dưa”

Tri Thu ngước mắt liếc nhìn nàng ta một cái: “Biết vì sao phu nhân không thích người không?

Cho dù ngươi có tài giỏi thế nào đi nữa thì cũng quá nhiều chuyện, khiến người ta thấy phiền toái”

“Ta làm tất cả đều vì muốn tốt cho phu nhân!”

Tri Thu cười nhạt một tiếng: “Nói cứ như ta không phải như vậy ý. Nếu xét về lòng trung thành thì Triệu mà mà còn kém hơn ta trước đây nhiều, chẳng qua là ta ích kỷ hơn chút mà thôi.”

Triệu ma ma lạnh lùng cười ha ha” một tiếng: “Người như thế này đâu phải là ích kỷ, đó là dã tâm, rơi vào kết cục đáng xấu hổ thế này là do người gieo gió gặt bão, đáng đời”

Khả năng nói chuyện của Tri Thu trước nay luôn rất lợi hại, vừa cắn hạt dưa vừa khinh. thường liếc nhìn bà ta một cái: “Ngươi cho là tương lai của người sẽ tốt hơn ta sao? Hiện giờ ta tốt xấu gì cũng là nha hoàn thông phòng của vương gian, phu nhân ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ không dám làm gì ta, cùng lắm thì chỉ mắng chửi vài câu. Người thì không như vậy, đến một ngày nào đó người biết quá nhiều chuyện, thì ngày chết của ngươi cũng cách đó không xa nữa”

“Nói hươu nói vượn! Không ngờ ngươi còn dám miệt thị phu nhân, ngươi chán sống rồi sao?”

Tri Thu cất hạt dưa đi, đứng lên nói: “Ăn chút hạt dưa mà cũng không được yên tai, cứ lải nhải mãi không thôi. Ta không thèm giấu diếm, nói thẳng cho ngươi biết, ngươi có biết vì sao phu nhân lại muốn để Kim di nương đi đày tới nơi xa xôi như vậy không?”

“Đương nhiên là vì có cữu gia chiếu cố”

“Hừ, vậy mà người cũng tin!” Tri Thụ trợn trắng mắt nói: “Bởi vì trong tay phu nhân có nắm giữ một thứ có đẩy Vương phi vào chỗ chết, mà thủ đoạn của Vương phi lợi hại, hù dọa phu nhân, phu nhân sợ họa liên lụy tới mình, cho nên mới không dám làm gì?

“Chỉ cần Kim di nương rời khỏi thượng kinh, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là cắt đứt liên hệ. Như vậy thì phu nhân sẽ không cần kiêng kỵ như vậy nữa, hoàn toàn có thể đẩy hết mọi chuyện lên đầu Kim di nương, để bà ấy gánh tội thay”

“Từ đó, muốn lật đổ vương phi cũng dễ như trở bàn tay”

Triệu ma ma không chịu tin: “Sao có thể như vậy chứ? Kim di nương là mẫu thân ruột của phu nhân”

“Chính vì vậy nên ta mới nhắc nhở người một tiếng, bọn họ làm hại đại công tử, hại vương phi, cho dù là mẫu thân ruột của mình phu nhân cũng muốn đẩy ra ngoài, ra tay tàn nhẫn ác độc như vậy, Triệu ma ma, một người làm nô tỳ như người cho dù có trung thành như một con chó thì có thể so sánh được với vị trí của Kim di nương sao?”

“Ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, xem như ta từ bi, giúp người thanh tỉnh, cứu người một cái mạng. Sau này đừng có cắn người linh tinh như chó điên nữa, không có việc gì thì đừng có bới lông tìm vết”

Nói rồi, ngoe nguẩy đi ra khỏi nhà lao.

Triệu ma ma trố mắt đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy Một trận gió lạnh thổi qua lưng, cả người nhịn không được mà rợn tóc gáy.

Bà ta tự cho là mình nhìn thấu nhân sinh, thủ đoạn cao minh hơn cả Trị Thu, thế nhưng vẫn đề liên quan tới nhân tính lại thua trước nàng ta. Cho dù bà ta có kinh nghiệm thâm sâu thì cũng không ngờ được lại có người trái tim sắt đá như vậy.

Hai ngày sau, khi Kim di nương bị đày đi khỏi kinh, Triệu ma ma cũng không biết, lúc Kim di nương sắp đi đã nói gì với Lãnh Băng Nguyệt, chỉ biết là bà ta để lại tất cả bạc của mình lại cho Lãnh Băng Nguyệt, bảo Lãnh Băng Nguyệt chăm sóc công tử nhỏ cho tốt.

Lãnh Bằng Nguyệt nhận lấy chỗ bạc, cũng không hồi phủ thăm đệ đệ mình, mà lại mua hai hộp Ngưng Hương đan từ tay Phương Phẩm Chi.

Ngưng Hương đạn thật sự là vô cùng quý giá, lúc trước Lãnh Băng Nguyệt túng quẫn, còn lấy cớ dựa vào thanh danh của Mộ Dung Phong để lấy hai lượng bạc từ vương phủ bù lỗ. Quản sự cũng không dám hỏi nhiều. Bây giờ vừa mới dư dả đã lập tức tiêu xài như vậy.

Cũng không biết sau khi Kim Thị bị thất sủng, công tử nhỏ ương ngạnh ở Tướng phủ sống như thế nào, có bị làm khó dễ hay không.

Bà ta là một hạ nhân còn thấy đau lòng, mà Lãnh Bằng Nguyệt lại thờ ơ lãnh đạm..

Điều này khiến bà ta không thể không tin lời Trị Thu nói, có một cảm giác thỏ chết cáo buồn không nói nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi