VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 141: Đại đội bài trừ tệ nạn đến rồi

Lãnh Bằng Cơ khẽ mỉm cười, cảm thấy quá nhàm chán rồi. Nàng xoay người rời đi: “Kỹ nam kia quả thật đáng tiền, còn người thì chưa chắc đâu!”

“Đừng đi, giá cả dễ thương lượng thôi” Nam tử yêu nghiệt lại nhảy tới đứng ở trước mặt nàng: “Nếu vậy tiền này đều đưa cho ngươi, ta trả lại là được rồi chứ gì!”

“Không biết xấu hổ!”.

Lãnh Băng Cơ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Nếu hắn là kỹ nam của Lâm Lang Các, nói nhiều như vậy cũng coi như là dụ dỗ khách. Còn như hắn không phải, thì rõ ràng là đang chọc ghẹo nàng.

Nam tử yêu nghiệt bất ngờ ôm chặt nàng vào lòng. Lại thò vào tay áo lấy ra mấy tờ ngân phiếu: “Tiểu gia ta lại đưa thêm một nghìn lượng. Thế nào?”

Tề Cảnh Vân ở phía sau hắn cười ngạo nghễ: “Xem ra hôm nay dẫn Lãnh huynh đệ theo rất đúng. Không chỉ không lỗ, mà còn kiếm thêm được nữa”

Lãnh Băng Cơ lật cổ tay, từ trong tay áo lấy ra một con dao phẫu thuật sáng bóng. Khóe môi nàng nhếch lên một tia giễu cợt: “Ngươi còn dám hỗn láo như vậy, có tin ta thiến người tại đây không!”

Nam tử yêu nghiệt làm bộ rùng mình một cái: “Tiểu công tử này thật là ngon miệng. Tiểu gia ta thích dáng vẻ của người thế này đó”

Lãnh Băng Cơ dùng lời nói không xong thì liền động thủ. Nàng không khách sáo mà vẫy tay, lưỡi dao sắc bén thuận lợi lướt đến khuôn mặt như hoa như ngọc của đối phương.

Chân đối phương không nhúc nhích, cũng chưa kịp thấy hắn động đậy gì. Lưỡi dao vừa trượt thẳng đến chóp mũi hắn, cổ tay đang cầm dao của nàng đã bị hắn chộp lấy. Lại một lần nữa bước qua, lần này không phải nhìn nàng mà hứng thú với lưỡi dao trên tay nàng “Thế gian lại có người có tay nghề cao siêu như vậy sao. Lưỡi dao mỏng như cánh ve sầu lại có thể thổi đứt sợi tóc, sắc bén vô cùng. Ngay cả Liễu Diệp Đao nổi tiếng trên giang hồ cũng khó mà sánh kịp. Công tử ra giá đi?”.

Lãnh Băng Cơ có thể nhìn ra được, tên này không hề đơn giản. Giàu có vô cùng, thân thủ lại nhanh nhẹn, nếu không làm sao dám giở trò nhây với nàng như thế này.

Tề Cảnh Vân chơi đùa thì chơi đùa, nhưng vừa trông thấy người kia dám ra tay với Lãnh Băng Cơ, làm sao có thể tiếp tục ngồi yên không lo. Cả người lập tức lao thẳng đến như một mũi tên, quạt trong tay phẩy một cái liền bay thẳng đến trước mặt đối phương.

“Dừng tay!”.

Nam tử yêu nghiệt ngoan ngoãn buông tay, biết điều mà lùi lại hai bước: “Đùa giỡn thôi mà. Vị công tử này cũng quen với chốn phong nguyệt này rồi, sao lại còn nhỏ mọn như vậy?”

Tề Cảnh Vân đứng trước mặt Lãnh Băng Cơ, mở chiếc quạt gấp trên tay ra với vẻ vênh váo: “Ta chỉ muốn dạy ngươi một đạo lý. Tốt nhất là cẩn thận tay của ngươi, có những người không phải người muốn đụng là đụng”

Nam tử yêu nghiệt liếc mắt nhìn chiếc quạt gấp trong tay Tề Cảnh Vân: “Quạt Mỹ Nhân Cốt. Thì ra là Tề Nhị công tử của phủ Bá Tước. Thất kính, thất kính. Lỗi ở tại hạ đã qua đường đột rồi”

Tề Cảnh Vân kinh ngạc: “Quạt Mỹ Nhân Cốt này mới đến tay ta còn chưa đầy một tháng. Người có thể nhìn quạt mà nhận ra thân phận của ta sao. Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Thì là đàn ông đó” Nam tử yêu nghiệt thuận miệng trả lời.

Lãnh Băng Cơ cười chế nhạo: “Cũng chưa chắc!”

Nam tử yêu nghiệt quay mặt lại, nhìn Lãnh Băng Cơ không có ý tốt gì: “Nếu không tin, chúng ta có thể tìm một gian phòng để xác nhận lại!”

Tên dâm tặc!

Lãnh Bằng Cơ khịt mũi: “Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Người có dám cởi đồ trước mặt bản công tử không?”

Phút trước còn đang vui vẻ, vừa nghe thấy vậy gương mặt của nam tử yêu nghiệt lập tức sầm xuống. Toàn thân toát ra luồng sát khí bén nhọn như đao kiếm, trong đôi mắt phượng hẹp như hiện ra một tia sáng đỏ.

Tề Cảnh Vân rùng mình, hắn nhanh chóng ý thức được, lập tức đứng ra che chở cho Lãnh Băng Cơ ở sau lưng.

Đang lúc hai bên chuẩn bị giao chiến, thì nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài Lâm Lang Các. Sau đó, lần lượt có những giọng nói thì thầm trong hoảng sợ vang lên: “Người của quan phủ đến. Mau chạy đi!”

Trường An Vương Triều nghiêm cấm quan chức và con cái quý tộc đi tìm kỹ nữ, nhưng cũng không đến nỗi cấm tiệt. Nhất là ở Lâm Lang Các này, khách làng chơi tiêu tiền như đất, trong đó cũng có không ít quan viên. Vì vậy thỉnh thoảng quan phủ sẽ đến thẩm tra bất ngờ.

Nam tử yêu nghiệt lập tức thu hồi lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ. Sau đó hắn nhanh chóng trở về phòng lúc đầu của mình rồi “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Lãnh Băng Cơ đâu có rảnh rỗi truy đuổi đến cùng tên nam nhân kì lạ kia. Trong lòng nàng cũng đang hoảng sợ. Dù sao mình cũng là Phong Vương Phi. Nếu bị bắt ở đây, lại tình cờ có người nào đó nhận ra mình. Không phải là tiêu đời rồi sao?

Về đến Vương phủ, Mộ Dung Phong còn không ăn tươi nuốt sống mình sao?

Hai người bọn họ đang ở trong phòng thượng khách nằm ở tầng ba của Lâm Lang Các. Mọi người bắt đầu chạy tán loạn rồi. Nhiều người còn chưa mặc xong quần áo đã phóng ra khỏi phòng. Chẳng khác nào ong vỡ tổ, bỏ chạy khắp bốn phía.

Nàng thấy bản thân chẳng khác nào một con sói xám lớn đột nhiên xuất hiện giữa đàn cừu trắng.

Lãnh Băng Cơ ngu ngốc hỏi Tề Cảnh Vân: “Làm thế nào bây giờ?”

Tề Cảnh Vân không hề quan tâm chút nào: “Đệ đầu phải quan viên trong triều, ù té chạy để làm gì. Dù sao đệ cũng không sợ”

Sau đó nhìn Lãnh Băng Cơ đầy ẩn ý Lãnh Băng Cơ đúng là khổ không biết nói cùng ai. Sao lại bi thảm thế này, đây mới là phạm tội lần đầu. Mới lần đầu dạo thanh lâu đã đụng phải đội quân đi bài trừ tệ nạn.

“Công phu của đệ cũng không tệ, hay là dắt ta nhảy qua cửa sổ đi?”

Tề Cảnh Vân lắc đầu, có chút hả hê trước nỗi đau của người khác: “Những quan binh này đều đã được huấn luyện kỹ càng. Vừa đến đã lập tức bao vây rồi, tất cả các cửa sổ đều có mai phục. Chỉ đợi những kẻ liều mạng nhảy ra cửa sổ liền sẽ tự sa vào lưới luôn thôi.”

“Vậy chẳng phải là bắt rùa trong bình sao?”

Nhìn đám người này hốt hoảng ôm quần áo chạy trốn, có kẻ chạy tới chạy lui, gấp đến nỗi tự đấm thùm thụp vào ngực mình. Cánh cửa phòng đối diện lại mở ra.

Lãnh Băng Cơ quay mặt lại nhìn, lập tức choáng váng.

Tên nam tử yêu nghiệt lúc nãy đã cởi bỏ áo bào đỏ trên người. Bây giờ hắn ta mặc một chiếc váy vải lụa hồng, tóc dài búi cao chẳng khác nào nhành liễu đong đưa trước gió. Hắn không vội vàng mà cứ từ tốn lướt qua người cô, còn nháy mắt tinh nghịch: “Là Lãnh công tử phải không?

Chúng ta có duyên sẽ gặp lại”

Sau đó vênh vênh váo váo mà đi xuống lầu.

Ôi mẹ ơi, như vậy cũng được.

Tề Cảnh Vân hai mắt liền sáng lên: “Ý kiến hay. Bọn quan binh này đang điều tra nghiêm ngặt quan viên đi tìm kỹ nữ. Nếu là cô nương của Lâm Lang Các, bọn họ sẽ không hỏi han gì tới.”

Trang điểm thành tiểu thư? Lãnh Bằng Cơ có chút không muốn.

Tề Cảnh Vân đã bước tới trước, xông vào căn phòng liền kề, sau đó đem ra một bộ váy sa màu cánh sen, ném cho Lãnh Băng Cơ: “Vừa nhặt được đây, vẫn còn hơi ấm”

Nhìn thấy quan binh đã hùng hổ xông lên lầu, chớp mắt đã sắp tới lầu ba. Lãnh Băng Cơ thật sự không còn cách nào khác, đành nghiến răng ôm quần áo chạy vào phòng Quan binh lần lượt khám xét từng phòng, lôi ra những con cừu mập núp dưới gầm giường, gầm bàn, sau rèm, rồi nghiêm khắc thẩm tra từng tên một.

Tầng 3 là nơi những kẻ có tiền lui tới. Tiền bôi trơn sẽ nhiều, cho nên phải đặc biệt cẩn thận.

Khi đến trước cửa phòng của Lãnh Băng Cơ và Tề Cảnh Vân, bọn họ đập cửa rầm rầm: “Mở cửa, mở cửa! Nhanh lên, nếu không bọn ta sẽ đá văng ra!”

Cửa phòng mở vào trong. Tề Cảnh Vân ra vẻ sốt ruột cau mày: “Ngươi la hét cái gì vậy? Muốn vui vẻ một chút cũng không yên. Nơi làm ăn lớn như Lâm Lang Các lại chi tiền ít sao. Đây là ý muốn đòi thêm đúng không?”

Một quân sĩ nhìn liền nhận ra người quen, không khỏi nhe răng mỉm cười: “A, không phải là Tề nhị công tử đây sao? Ngài thì quen quá rồi, bên ngoài đang là trận chiến lớn, mời ngài tiếp tục vui vẻ nhé”.

Tề Cảnh Vân ném một tấm ngân phiếu ra: “Đi uống trà đi, nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền tiểu gia vui vẻ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi