VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 160: Không đói

“Con bệnh thành ra như vậy, lại thêm các nàng ta vô tâm vô ý như vậy, mẫu phi sao có thể yên tâm hồi cung được cơ chứ? Nhất là về phần Lãnh Băng Cơ, hôm nay ta còn chưa tính số xong đâu! Nếu không phạt nặng nàng ta sao hiểu rõ bổn phận của người làm thê tử đây?”

Huệ Phi trừng mắt liếc Lãnh Băng Cơ một cái, Lãnh Băng Cơ chỉ còn biết vờ như không thấy. Anh hùng không lo thiệt trước mắt, chỉ cần Mộ Dung Phong tiễn khéo được bà ta, nàng sẽ từ từ cùng Mộ Dung Phong tính số.

Mộ Dung Phong cố dùng sức trở mình một cái: “Mẫu Phi trách phạt nàng rồi thì lấy ai chăm sóc nhi thần đây?”

Cẩm Ngu bước lên một bước, thưa: “Nếu như Huệ Phi Nương Nương thấy không yên tâm hãy để Cẩm Ngu được phép ở lại chăm sóc biểu ca.

Cẩm Ngu nhất định một tấc không rời, ở bên chăm sóc huynh ấy thật tốt”

Cái quái gì đây?

Người ta đề huề chính thê, trắc thê, tiểu thiếp, ngươi muốn ở lại để âm mưu gì hả? Vừa khéo ấy là, Huệ Phi thế mà gật gù mà đáp: “Cũng tốt, có con ở đây chăm sóc Phong Nhi, bản cung yên tâm rồi. Đợi cho cơ thể Phong Nhi khỏe lại, con hồi cung lúc ấy cũng chưa muộn. Còn Lãnh Băng Cơ, ha ha, đây là lúc thích hợp để tìm người trong cung dạy ngươi lại chút phép tắc quy củ”

Vậy là quyết bỏ lại Cẩm Ngu rồi đi luôn.

Ra đòn chí mạng như thế, không nói đến Lãnh Băng Cơ, Mộ Dung Phong, ngay cả Lãnh Băng Nguyệt cũng đơ đến ngốc cả người.

Triệu ma ma len lén túm lấy ống tay áo của Lãnh Bằng Nguyệt, nàng ta cần gì phải phản ứng như thế, dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình, có ở lại cũng chỉ tổ bị liên lụy.

Nếu Cẩm Ngu đã ở lại, vậy ta quay về Tử Đằng Tiểu Trúc trước, lát nữa nàng có mệt có thể lệnh cho nha đầu đến gọi ta qua”

Nói rồi quay bước dẫn theo Triệu ma ma .

Lãnh Bằng Cơ và Mộ Dung Phong mắt lớn trừng mắt nhỏ. Lãnh Băng Cơ cũng muốn rời đi những căn bản là không có nơi nào để về.

Tiếng Cẩm Ngu êm nhẹ như bông: ” Biểu ca đã một ngày chưa ăn chút gì rồi, bây giờ đã thấy đói chưa? Cẩm Ngu sai người đi nấu chút cháo nhé?”.

Mộ Dung Phong trộm liếc Lãnh Băng Cơ một cái, khẽ nhắm mắt lại: “Không đói” Cũng là không dám đói.

“Đừng như vậy mà, cho dù chàng không đói đi chăng nữa, Cẩm Ngu cô nương chắc cũng cần ăn cơm chứ. Phải hầu hạ chàng là việc vất vả tốn sức lắm đấy.” Lời Lãnh Băng Cơ úp úp mở mở, kỳ kỳ quái quái.

Ở Vương phủ này Cẩm Ngu sớm đã quen thuộc, lập tức ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm chiều. Kể ra nàng ta có vẻ còn có uy hơn người nữ chủ nhân là Lãnh Băng Cơ nàng đây.

Lãnh Băng Cơ vất vả cả một ngày trời, sớm đã eo mỏi chân đau, hận không thể lên giường khoan khoái nghỉ ngơi. Nay phòng nàng bị hai vị đại tiên này chiếm giữ, lồi lôi kéo kéo, bám bám dính dính, nhìn mà gai mắt nhưng bảo đi khỏi thì có chút không cam lòng.

Dù cho giờ đây nàng không còn là Phong Vương phi nữa nhưng đây vẫn là địa bàn của nàng, Cẩm Ngu đã cố tình diễu võ dương oai, tỏ ý thị uy, nàng sao có thể đễ dàng thỏa hiệp được chứ.

Ngẫm lại thì Huệ Phi có lẽ chưa biết chuyện nàng và Mộ Dung Phong hòa ly. Dù nói trong Vương phủ bà ta cũng có tai mắt, nắm rõ nhất cử nhất động của nhi tử trong lòng bàn tay thế nhưng chuyện hòa ly đã bị Mộ Dung Phong dìm xuống, tránh lọt ra ngoài. Người khác vì thế cũng không có gan ăn nói linh tinh.

Mà kỳ thực trong lòng Lãnh Băng Cô nàng hiểu rõ không nên nhiều lời, tránh tại vách mạch rừng, dẫn sói về nhà.

Vốn dĩ là một nàng gái hiện đại, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, phòng được sói già háo sắc, đây đều là những kỹ năng bắt buộc.

Thế nhưng nàng còn khá khen cho ả tiểu tam kia, dù không cầu dẫn được Mộ Dung Phong nhưng đâu cần trợ trẽn đến mức vứt luôn liêm sỉ như thế.

Bữa tối mau chóng được mang đến, Lãnh Băng Cơ ngồi xuống bàn ăn, nâng bát lên nếm vị thức ăn ngon lành, đầu bếp trong phủ tài nghệ quả không vừa, đồ ăn làm ra so với Vương ma ma còn có phần tinh tế hơn.

Cẩm Ngu múc cháo vào chiếc bát bạch ngọc , ngồi bên mép giường, mùi đàn hương nhẹ lan ra từ miệng, chầm chậm thổi cháo cho nguội, sau đó dịu dàng dỗ: “Biểu ca, huynh ăn chút cháo này nha?”

Mộ Dung Phong mặt mày cau có, ai oán nhìn Lãnh Băng Cơ, nghiến răng ken két: ” Lãnh Băng Cơ!”

Lãnh Băng Cơ cố ý giả ngơ: “ Cháo phải ăn nhân lúc còn nóng, nuốt xuống bụng là có thể đổ mồ hôi, công hiệu của thuốc phát huy, cơn sốt liền lui ngay. Đừng phụ tấm lòng của Cẩm Ngu cô nương”

Cẩm Ngu cúi đầu, ngại ngùng nép mặt xuống .

Mộ Dung Phong khô khốc thở hắt ra: “Hừ Hừ!”

“Người ta dù gì cũng là khách, Lãnh Băng Cơ, nàng thì hay rồi”

“Vương gia chàng khách khí rồi, Cẩm Ngu Quận chúa còn không phải người một nhà hay sao?”

Mộ Dung Phong lúc này cũng thấy hơi đói rồi, nhìn bộ nàng vô tâm vô phế thế kia còn trông mong gì nàng sẽ ôn nhu mà chăm hắn ăn cơm cơ chứ, cùng người với người mà khác nhau một trời một vực như vậy đấy.

Nếm qua bát cháo, chỉ hai ba miếng là sạch sẽ. Thật là không dám để Cẩm Chúc si tâm vọng tưởng, nếu không sẽ chọc phải Lãnh Băng Cơ, nhất định sẽ náo động một phen.

“No rồi”

Chỉ tức thôi cũng đủ no một bụng.

Cẩm Chúc đỡ lấy bát ngọc, không quên dùng khăn lau khóe miệng cho hắn, thản nhiên cười rồi quay lại cạnh bàn, lấy bát và thìa ban nãy của Mộ Dung Phong ăn cơm, ngoài nấm hương vị ngọt ngào còn có thứ để thị uy, đắc ý mỉm cười nhìn Lãnh Băng Cơ.

“Đã lâu rồi không được thưởng thức đồ ăn trong phủ rồi, nhớ lúc trước vẫn thường hay tới đây, kể từ sau khi biểu ca thành thân bất giác xa cách không ít”

Lãnh Băng Cơ đối với Cẩm Ngu vẫn một mực nhu hòa, còn không quên gắp thức ăn cho nàng ta, liên tục bảo “Vất vả rồi”, “Đừng khách khí”, nhất định không làm mất đi cái phong phạm hiền hậu, độ lượng của người nữ chủ nhân.

Mộ Dung Phong ngồi tựa lưng trên giường, xem hết một màn tỷ muội tình thâm của hai người, trong tâm thì giật mình thon thót, hắn cũng không nghĩ Lãnh Băng Cơ lại độ lượng như thế, đối mặt với trò khiêu khích của Cẩm Ngu còn hồ đồ đến mức cảm kích không ngớt.

Ăn xong cơm tối, quả nhiên dược tính phát huy, Mộ Dung Phong toàn thân đổ mồ hôi. Cẩm Chúc lại được phen chạy ngược chạy xuôi, giúp hắn vắt khăn lau mồ hôi, cơn sốt trước mắt có vẻ đang lui, nhiệt độ cũng từ từ hạ xuống, cơn buồn ngủ cũng ập tới theo công hiệu của thuốc.

Lãnh Băng Cơ sau khi qua phòng Nhi Nhi tắm rửa xong thì quay gót trở về, cả người trưng ra bộ dạng buồn ngủ trông thật khó coi.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta đã lệnh cho kẻ hầu chuẩn bị nơi ăn chốn nghỉ cho Cẩm Ngu Quận chúa, hay là Cẩm Ngu cô nương qua bên đó nghỉ ngơi nhé?”

Cẩm Ngu lo lắng khẽ liếc Mộ Dung Phong: “Bây giờ biểu ca vẫn còn hơi sốt, Cẩm Ngu lo rằng trong đêm ngộ nhỡ huynh ấy khát nước hoặc có chỗ nào khó chịu.”

Lãnh Băng Cơ nháy mắt: “Chẳng qua chỉ là chút thương hàn vặt vãnh mà thôi, ngoài cửa vẫn luôn có thị vệ trong phủ canh gác, Vương gia cần gì chỉ cần sai bảo hạ nhân là được.”

Cẩm Ngu khe khẽ cắn môi: “Những hạ nhân này đều chân tay vụng về, Cẩm Ngu không thể an tâm”

“Vậy Cẩm Ngu Ngu cô nương định túc trực đêm nay?”.

Cẩm Ngu gật đầu: “Biểu tẩu đã mệt rồi , chi bằng cử đi nghỉ đi, biểu ca đã có ta chăm sóc, ta không mệt đầu”

Lãnh Băng Cơ thản nhiên cười, nói: “Nếu Cẩm Ngu cô nương đã có lòng như thế, vậy ta cũng chẳng cần khách sáo làm gì, dù sao chúng ta cũng đâu phải người ngoài”.

Cẩm Ngu mừng thầm trong bụng, đêm khuya còn dài, chỉ mong sao có cơ hội ở riêng cùng Mộ Dung Phong: “Biểu tẩu không cần khách sáo”

Lãnh Băng Cơ uể oải vươn vai vặn mình, lê bước chân tới bên giường Mộ Dung Phong, chẳng khách khí mà nhảy hẳn lên: “Chỗ này, ta nằm ở đây”.

Mổ Dung Phong đang giả bộ nhắm mắt liền mở mắt một cái “Tạch”, khẽ càu nhàu một tiếng trong cổ họng rồi dịch vào phía trong giường, lòng thầm đắc ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi