VƯƠNG PHI NGÀY NGÀY ĐÒI HƯU PHU

Chương 527

Cũng biết Hoàng đế, lão gia tử bại hoại này rất xấu, rõ ràng động cơ ông ta tiếp cận Huệ Phi không trong sáng.

Lúc đầu, vì ngôi vị hoàng đế nên lừa gạt tiểu cô nương Quốc Công phủ nhà người ta, gạo nấu thành cơm.

Hiện giờ lại qua cầu rút ván, nuôi dạy con trai mình, từ từ đoạt lại binh quyền.

Lão quốc công là người thông minh, hiểu được đạo lý giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, trọng dụng Mộ Dung Phong, sắp xếp cho cháu trai ruột của mình vào làm mấy chức quan râu ria, không quan trọng.

Tương lai, dù ai là người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Quốc Công phủ có thể an toàn thêm một trăm năm nữa cũng không phải vấn đề gì.

Cũng chỉ có một kẻ ngốc nghếch, đầu óc hồ đồ như mẫu phi mới có thể mãi ôm ảo tưởng như cũ đối với lão gia tử bại hoại như phụ hoàng, vì ông ta cưới thêm vợ nhỏ mà khóc lóc giàn dụa.

Người ta không phải đứng núi này trông núi nọ, không còn yêu nữa, mà có lẽ người ta chưa bao giờ yêu.

Người đời đều nói người đàn ông đa tình giống như một củ sen, Hoàng đế nhà mình chính là một gốc hướng dương, trong lòng chen chen chúc chúc toàn hạt là hạt.

Người ngốc có phúc của người ngốc, phụ nữ mà, có khi ngu ngốc một chút tốt hơn, giá trị hạnh phúc cao.

Xe ngựa lắc lư vào cung trong mớ cảm xúc của Lãnh Băng Cơ.

Hoàng đế đẩy Mộ Dung Phong vào trong ngự thư phòng, chỉ để Lãnh Băng Cơ ở lại, ông ta còn tưởng rằng con trai của mình không biết sự tích anh dũng của mình năm đó.

Lãnh Băng Cơ cũng không vạch trần, giúp ông ta đeo răng giả, cầm gương cho lão gia tử đang hưng phấn này nhìn ngắm cả nửa ngày trời, nhe răng ra cười rồi hỏi Lãnh Băng Cơ: “Có nhìn ra không?”

“Không nhìn ra.”

“Thật không?”

Giọng nói của Lãnh Băng Cơ vô cùng chắc chắn: “Thật.”

Hoàng đế thử nghiến răng một hồi: “Soạt” cái đứng dậy, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo rồi mở cửa phòng, hăm hở đi ra ngoài.

Người đầu tiên ông ta gặp chính là con trai Mộ Dung Phong.

Ông ta khẽ ho một tiếng, nở một nụ cười vô cùng hiền từ, gần gũi: “Thời tiết hôm nay không tệ.”

Nụ cười này có thể phổ độ chúng sinh, tưới mát vạn vật.

Một phụ hoàng từ trước tới nay chưa từng bày ra vẻ mặt thân thiện với mình, trong chớp mắt lại sắc vàng rực rỡ, tựa như thiên thần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi