Chương 572
“Người nam nhân của tẩu ở trong tay đệ.
Nếu tẩu muốn người nam nhân của mình sống, tẩu phải ngoan ngoãn nghe lời đệ.”
Tề Cảnh Vân ngồi xuống bàn sau khi lau tay, dường như nhìn thấu tâm trí của Lãnh Băng Cơ, nói lớn.
Lãnh Băng Cơ có chút thất vọng: “Tuyết đã phủ kín núi, ta là nữ nhân có thai chạy không thoát được, đệ sợ cái gì chứ?”
“Đệ chưa bao giờ xem biểu tẩu là nữ nhân, ngay từ lần đầu tiên đã thất bại trong tay của tẩu rồi.”
Vào thời khắc đặc biệt như vậy, câu nói này khiến Lãnh Băng Cơ an tâm phần nào.
Nàng sợ, Tề Cảnh Vân đối xử với nàng như một nữ nhân, và điều đó sẽ rất tồi tệ.
“Đệ đã xuống núi rồi à?” Nàng giả vờ hỏi.
Tề Cảnh Vân gật đầu: “Trận tuyết này rơi suốt một đêm, ngày mai sẽ không thể xuống núi được, bằng không sẽ để lại dấu chân khiến người khác hoài nghi, cho nên đệ đã đi ra ngoài thu xếp.
Miễn là tuyết dày phủ kín đường núi, Mộ Dung Phong cho dù có tìm đến núi trước cũng sẽ không nghĩ tẩu ở trong này.”
“Nhìn ý của đệ, tạm thời hiện tại cũng không có kế hoạch rời khỏi đây đúng không? Nói chung không phải bọn thổ phỉ lập tức thông báo cho thân nhân thương lượng chuộc người rồi sao? Đúng là đêm dài lắm mộng mà!”
“Đệ chưa thu xếp đi Nam Chiếu.
Tẩu bất thình lình hoài nghi đệ như vậy, có chút mất cảnh giác.
Còn chuyện công việc, cần phải tranh thủ thời gian nhanh chóng giải quyết rõ ràng.”
Đây chắc chắn là một cơ hội hiếm có, nhân lúc hắn chưa có sự chuẩn bị kĩ càng phải tranh thủ thoát thân.
Khi bắt đầu tính toán, Tề Cảnh Vân dường như hiểu được suy nghĩ của nàng : “Đường núi sau khi tuyết rơi rất khó đi.
Đệ khuyên tẩu không nên hấp tấp chạy trốn, nhất là vào ban đêm.
Điều đó không tốt cho con của tẩu.
Mộ Dung Phong và Cừu thiếu chủ đang nhìn đi tìm tẩu khắp nơi, chúng ta không thể ở đây lâu được, tẩu tạm thời cố gắng chịu uất ức vài ngày đi, sau mấy ngày nữa đệ sẽ nán lại sơn trang với tẩu, nhất định sẽ không rời đi.”
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, rơi suốt đêm, bao phủ khắp núi rừng, đứng trong sơn trang nhìn ra, bốn bề đều là tuyết trắng mênh mông.
Quả thực, từ ngày hôm sau, Tề Cảnh Vân ở trong sơn trang, không đi đâu, uống trà với Lãnh Băng Cơ, tán gẫu, thỉnh thoảng cũng lục tìm tung lên văn thư cất giữ của Mộ Dung Phong được lưu lại ở đây.
Nhưng Lãnh Băng Cơ lại thấy rất buồn tủi vì cô đơn.
Ánh mắt đăm chiêu ngắm nhìn tuyết rơi suốt hai ngày hai đêm rồi mới dừng lại, tại sao lại không có ai đến đây để ngắm nhìn tuyết rơi chứ?
Xem ra không trông chờ được nữa nên chi bằng đành tự mình tìm cách thôi.
Dù ngày nào cũng ăn uống đầy đủ, cả ngày thong dong, nhàn nhã nhưng dư vị của vết dao cứa vào cổ không hề khó chịu.
Hơn nữa thức ăn trên núi rất đạm bạc, trước kia khi cùng Mộ Dung Phong trú tạm ở đây, sẽ có thị vệ từ trong núi ra thu mua rau sạch.
Mà bây giờ, Tề Cảnh Vân đã ra lệnh rằng tất cả mọi người không được phép ra ngoài, không được mua trước và dự trữ đồ, mỗi bữa ăn chỉ có như vậy.
Khoai tây, khoai lang, củ cải, bắp cải ở hầm rau, nhiều nhất cũng có thể đi ra ruộng rau hái một ít rau chân vịt.
Thịt thì càng không cần nói tới, chỉ có thể tự túc, phá băng kiếm vài con cá cho một bữa ăn ngon, ngay cả thỏ chạy trong núi cũng cách xa nơi đây.
Tề Cảnh Vân cũng không có gắp, hắn vẫn ăn một cách thích thú.