VƯƠNG PHI QUYỀN LỰC


Lam Ly cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cơ thể lại không còn miếng sức sống, cô muốn buông xuôi tất cả, mặt số phận cho ông trời định đoạt.

Cảm nhận như có dòng nước đang chảy qua thân thể mình, nó dần dần hút cạn không khí của cô.

Mắt không thể mở được, chúng dính chặt vào nhau, nhưng do phản xạ của sự sống, cô cố gắng trồi người về phía trên.

Mở to mắt nhìn cảnh vật xung quanh.1
"Ủa đây là đâu, mình nhớ là mình bị xe tải tông trúng đáng lẽ phải ở trong bệnh viện hoặc có thể là nhà xác chứ, sao mình lại ở trong cảnh rừng núi thơ mộng như thế này nhỉ" Cô nói thầm trong lòng, tuy hoang mang sợ hãi là thế nhưng được rời khỏi nơi địa ngục trần gian kia cô rất hạnh phúc.1
Lam Ly ngửa đầu lên trời thở hắt, công nhận quang cảnh ở đây đẹp thật, cô rất muốn sống ở đây.

Tay trái đưa lên vuốt mái tóc đã ướt đẫm ra sau.

Cô lặng người nhìn dòng nước đang chảy như những kí ức của nguyên chủ đang hiện về trong đầu cô.

Cô thuộc dạng con nhà người ta không chỉ đọc sách về những môn học mà cô còn tìm tòi đọc truyện, tiểu thuyết về mấy vụ xuyên không này, cô thấy nó rất thú vị không ngờ mình lại có cơ hội được xuyên vào một thế giới khác.

"Cái gì cũ thì cứ cho nó qua đi, dù gì mình cũng trả thù hai tên đê tiện kia rồi.

Mình nên bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời mới và cô sẽ giúp nguyên chủ trả thù, những tên cặn bã đê hèn kia hãy chờ đó.

Lam Ly tôi sẽ không tha cho bất kì một ai đã làm tổn thương mình."1
Chủ nhân của thân thể mà linh hồn Lam Ly đang mượn xác là con gái của thừa tướng, tên cô là Ngữ Yên là tiểu thư đài các, nhưng tính tình mạnh mẽ, dễ gần nên ai cũng quý.

Cô là con thứ trong nhà, trước đó có một người anh trai và một cô chị gái, cả ba người đều là con của chính thất và cũng chính là phu nhân của phủ thừa tướng uy quyền.

Phụ thân Ngữ Yên tuy là quan lớn, kể cả hoàng thượng cũng phải nể ông vài phần.

Nhưng ông chỉ yêu thương mỗi gia đình nhỏ của mình và không muốn nạp thêm thê thiếp nào khác.

Trong một lần ông đi ra chiến trường không may bị thương nặng được một người phụ nữ cứu mạng, là người đặt nặng chữ nghĩa lên hàng đầu, ông hỏi bà ta có muốn gì không, ông sẽ đáp ứng tất cả.

Bà ta bảo muốn làm thiếp của ông.

Ông từ chối thẳng thừng bảo lấy mình bà sẽ không hạnh phúc nhưng bà ta cứ khăng khăng quyết lấy ông.

Sau một hồi suy nghĩ đắn đo thì ông cũng đồng ý.

Mẹ của Ngữ Yên biết nhưng không làm gì được, chồng mình được cứu sống, lại cưới người phụ nữ khác, mẹ Ngữ Yên không biết mình nên vui hay buồn.

Nhưng bà cũng rất biết ơn người phụ nữ ấy vì đã cứu tướng công mình.

Thừa tướng và bà ta có với nhau một cô con gái út.

Nhưng ông chỉ yêu thương người vợ đầu và ba đứa con nhỏ của mình mà không hề quan tâm đến bà ta.

Ông là con cháu của tiên hoàng, theo phò tá hoàng thượng đăng cơ.

Nắm gần như là mọi binh quyền, có thể làm phản bất cứ lúc nào nhưng ông trung thành tận tụy vì gian sơn đất nước, một lòng vì vua.

Bố là bạn thân của vua, từ nhỏ Ngữ Yên đã được vua ban hôn cho tam thái tử.


Cô cũng thích hắn lắm.

Nhưng hắn thì không, một người chẳng biết làm gì đến cưỡi ngựa cũng không biết thì làm sao kế vị được, tự cảm thấy hổ thẹn với lòng.1
Còn Ngữ Yên là con gái cưng của thừa tướng, từ nhỏ đã được bố dạy võ, cưỡi ngựa, luyện khinh công, phụ thân dạy cô tất tần tật những gì mình biết sau bao nhiêu năm ra chiến trường.

Tam thái tử không muốn có thê tử giỏi hơn mình.

Biết được tình cảm của cô, hắn thể hiện rõ sự chán ghét.

Bảo cô đừng học võ nữa mà hãy làm một cô gái thùy mị nết na như em gái của mình thì hắn sẽ suy nghĩ lại mà lấy cô.

Cô xin tướng quân không muốn học nữa, phụ thân, mẫu thân và đại ca, đại tỷ khuyên nhủ hết lời, bảo tập để rèn luyện sức khỏe thôi, có sức khỏe mới bảo vệ được người con yêu, cô cũng đành nghe theo, hay thường xuyên luyện tập.

Cô cố gắng trở thành người mà tam thái tử yêu thích nhưng chẳng đổi lại được gì ngoại trừ những lời nói như xát muối vào trái tim đang vỡ vụn của cô.1
Hắn với em gái cùng cha khác mẹ của Ngữ Yên làm loại chuyện động trời ngay trước mặt cô.

Cô cũng chỉ biết câm lặng đứng nhìn.

Phận đời trớ trêu làm sao, trong một lần Ngữ Yên đi cùng nhị hoàng tử, đang bàn về những món đồ mà hoàng thượng ban tặng như kiếm của vị tướng quân anh dũng đã hi sinh được mang về cất giữ, khi nãy đã được tặng cho phụ thân cô.

Có vẽ như hai người đã tìm được điểm chung vì cả hai đều mê về kiếm, cùng muốn ra chiến trường.

"Không ngờ thanh kiếm đó lại đẹp như vậy..".

Ra chương nhanh nhất tại ( T RÙMTRUYỆИ.V Л )
"Đúng vậy.."1
"Đồ đàn bà lẳng lơ kia, còn dám ra đây quyến rũ nhị hoàng tử à, cha mẹ cô không biết dạy cô thì để ta dạy thay họ"
"Aaaaaa, đừng đánh nữa thiếp xin chàng đấy thiếp và nhị hoàng tử chỉ nói về thanh kiếm thôi không có ý gì khác đâu"
"Không có ý khác?!! Haha thật nực cười"
"Tam đệ mau dừng tay lại, ta và nàng ấy trong sạch.." Nhị hoàng tử bị người của tam thái tử trói lại, chỉ có thể kêu gào cầu xin tha cho cô.

Đang nói chuyện hăng say thì tam thái tử từ đâu đi đến đánh cô một cái rõ đau.

Bảo cô dám đi lén phén với anh trai mình, nói không muốn lấy cô nữa.

Cô khóc lóc van xin, nhưng bị hắn đạp thẳng vào mặt.

Cố giải thích nhưng hắn lại không nghe, nói những lời gây sát thương cực mạnh với cô.

Cô cũng biết đau lòng mà.

Sau khi hoàng thượng biết chuyện, định tước bỏ hoàng vị thái tử của hắn nhưng được hoàng hậu can ngăn.

Nên chỉ phạt hắn cấm túc ở cung của mình 3 tháng hối lỗi.

Còn cô thì không chỉ tổn thương về mặt tinh thần mà còn về thể chất.

Tướng quân nghe tin con gái mình xảy ra chuyện mà hoàng thượng chỉ phạt nhẹ như vậy là không được.

Ông tức giận đi vào cung hoàng thượng chất vấn, vì con gái ông cho dù có tạo phản ông cũng chịu.


"Hoàng thượng đâu, ta muốn gặp người, mau đi bẩm báo đi" Phụ thân Ngữ Yên tức giận nói.

"D..dạ thưa thừa tướng, xin người đợi một chút ạ, thần sẽ đi bẩm báo với hoàng thượng ngay" Đan tổng quản nói.

"Thừa tướng xin cầu kiến" Thái giám đi vào trong truyền tin cho hoàng thượng.

"Mau, mau mời thừa tướng vào"
"Dạ, thần đi ngay"
"Hoàng thượng mời thừa tướng vào trong ạ" Thái giám cúi đầu cung kính sợ hãi.

"Cút" Phụ thân Ngữ Yên tức giận đùng đùng bước vào bên trong mặc kệ đó là ai đi chăng nữa.

"Thần tham kiến hoàng thượng" Tuy vậy nhưng thừa tướng vẫn hành lễ, tôn trọng người đứng đầu.

"Được, nào ái khanh bình thân" Lão cười lấy lòng ông.

"Tạ hoàng thượng"
"Chắc người cũng đã biết vụ thái tử hành hung con gái ta chứ" Ông nghiêm nghị nói.

"Biết, biết chứ ta đã phạt thằng bé rồi nên.." Lão đang cố giải thích thì một tiếng động mạnh vang lên.

/Rầm/
"Người nghĩ phạt như vậy là được sao, con gái thần là cành vàng lá ngọc, thần chưa từng đánh con bé dù chỉ một lần, mà thái tử nghĩ bản thân là ai mà dám làm vậy, thật không ra thể thống gì.

Thần đề nghị tước bỏ hoàng vị của thái tử đi.

Tương lai là vua một nước lại đối xử với phu nhân tương lai của mình như vậy thì làm sao có thể khuất phục lòng dân, mong hoàng thượng minh xét"
Phụ thân Ngữ Yên đã mở lời hoàng thượng không thể nào từ chối nhưng lão không thể lúc nào cũng làm theo ý của tướng quân được, chỉ giả bộ hoài giải gật đầu đồng ý rồi thôi.

"Chẳng phải cả hai đã có hôn ước rồi hay sao, nếu như tước bỏ hoàng vị của lão tam thì tương lai của Ngữ Yên không thể làm hoàng hậu được, càng không thể hủy hôn sợ rằng con bé sẽ vô cùng buồn bả" Lão già mưu mô nói.

"Người.." Ánh mắt tướng quân thể hiện sự căm giận tột cùng, người mù cũng có thể nghe thấy đây là lời khiêu khích, châm chọc.

"Thôi nào, tướng quân bớt giận.."
Hoàng thượng cười lấy lòng, giảng hòa với ông, bảo sẽ phạt nặng hơn để răng đe.

Bảo ông bớt giận, tướng quân muốn hủy hôn nhưng lại sợ con mình buồn nên ông đành ngậm cục tức đi về.

Ngay ngày hôm sau phụ thân cô bị quan thần cấu kết buộc tội tham ô, nuôi lực lượng để tạo phản, là anh em cùng sinh ra tử nhưng hoàng thượng lại không nghe bố nói, cho rằng ông muốn tạo phản tước bỏ binh quyền của ông, giam vào đại lao.

"Thần vô tội mong hoàng thượng minh xét"
"Phản tặc còn không mau nhận tội ngươi muốn ta minh xét cái gì, người đâu mau lôi hắn vào đại lao chờ ngày xử tử"
"Sao người có thể nghe lời từ một phía mà đổ oan cho ta!!?"
"Người quên ai đã nâng đỡ mình rồi sao, nếu ta là phản tặc thì người chính là đồ phản bội, đồ vong ơn bội nghĩa.

Từ khi đăng cơ đến nay bàn tay người vẫn luôn trong sạch không nhuốm máu chính tay ta đã làm những việc đó thay người và giờ thì hay rồi, haha.."
Hoàng thượng biết tướng quân không làm nhưng con trai mình làm chuyện có lỗi với con ông, chắc chắn ông sẽ không để tam thái tử yên, đành giam ông ở chốn ngục tù.

Hoàng thượng cũng bớt lo, nếu ông còn ở đây thì ngai vàng này có thể mất bất cứ lúc nào.


Có lẽ hoàng thượng đã quên ai là người đã phò tá mình lên ngôi vua rồi.

Tướng quân bị giam giữ nhưng vẫn còn có mẫu thân, người là công chúa nước Liêm Hà.

Nên hôn sự của cô và thái tử vẫn còn, nếu hủy hôn e là sẽ có chiến tranh.

Người vẫn đang cố gắng từng ngày để cứu chồng mình.

Vừa bị mất con phu quân cũng bị giam giữ, ba đứa con nhỏ người thì bị bắt người thì bị đày đi chịu khổ, nhà tan cửa mất nhưng bà vẫn kiên cường chống chọi lại mọi thứ mà không hề oán trách nữa lời.

"Tướng công, chàng có sao không có bị thương ở đâu không, nói thiếp nghe đi" Mẫu thân Ngữ Yên vào thăm thừa tướng.

Bà ngồi bệt xuống đất, hai tay cầm thanh sắt khóc tức tưởi.

"Ta không sao, hoàng thượng không dám giết ta đâu chỉ có thể giam cầm ta nơi chốn ngục tù này thôi" Nhìn thấy người vợ mà mình thương yêu nhất khóc than vì mình mà tim ông như thắt lại, nhưng chẳng thể làm gì được.

Nhẹ nhàng gạt nước mắt trên đôi gò má của bà.

"Ừm, chàng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đó có biết chưa?"
"Ta biết rồi, nàng cũng vậy đừng để ta lo lắng"
"Còn các con thì sao?"
"Thiếp là một người mẹ tồi tệ, đứa con vừa chào đời đã bị hãm hại dẫn đến chết yểu, còn ba đứa con của thiếp thì lưu lạc không biết sống chết ra sao.." Bà vừa nói vừa khóc, càng lúc càng to.

"Ngoan, đừng khóc nữa các con sẽ không sao đâu" Ông cũng xót lắm chứ, nhưng ông không muốn vợ mình khóc nữa.

Ông sợ bản thân sẽ không thể thở nổi mất.1

Chỉ vì chữ tình mà mù quáng đâm đầu nghe theo, thứ cô nhận lại bây giờ chỉ còn là những tiếng chê cười bàn tán từ người đời.

Gia đình hạnh phúc nay vì tình yêu của cô mà tan nát, mẫu thân cũng bị kết tội cấu kết với phản tặc, người tộc bên nước Liêm Hà tuy thương con nhưng không làm gì được chỉ có thể sai sứ giả qua đón cô về tịnh dưỡng, nhờ giữ lại mạng cho gia đình cô.

Đệ đệ nhỏ nhất vừa ra đời cách đây không lâu của Ngữ Yên cũng bị vợ lẽ rắp tâm hãm hại dẫn đến chết yểu.

Đại ca thì bị đày đi biên cương không biết sống chết ra sao, còn tỷ tỷ thì trốn được nhưng sợ khó giữ được cái mạng, trong tay thì chỉ có vài đồng tiền lẻ không bị bắt thì cũng bị cái đói hành hạ mà chết.

Ngữ Yên suýt chút nữa thì bị bán vào lầu xanh làm kỹ nữ mua vui cho đàn ông mà người muốn bán lại chính là người cô yêu.

Ngữ Yên tuy bị tổn thương nhưng yêu thì vẫn cứ yêu ai có thể ngăn lại trái tim mình cơ chứ, chỉ còn 1 tuần nữa là đến ngày thành hôn của cô và tam thái tử.

Nhưng cô lại bị chính đứa em gái và người mình yêu ra tay sát hại.

"Cho dù cô có thay đổi thế nào thì người ta yêu chỉ có mình Linh Chi mà thôi, đừng mơ mộng có thể bước chân vào phủ thái tử, cô không xứng với chức vị thái tử phi" Hắn ta cười khinh bỉ nhìn cô, dù cô có thay đổi thì người đời vẫn thường so sánh hai người với nhau thì tam thái tử vẫn yếu kém hơn.

"T..tại sao?" Ngữ Yên lí nhí hỏi.

"Haha..Tại sao á tại vì cô lúc nào cũng ra vẻ ta đây, cô giỏi lắm mà, Linh Chi vừa hiền dịu lại xinh đẹp còn cô thì sao, xem lại mình đi, cô chỉ xứng làm người hầu cho Linh Chi mà thôi." Hắn lớn giọng nói.

"Tam thái tử, liệu mình làm vậy có sao không, thiếp sợ" Linh Chi - muội muội Ngữ Yên, ả ta tỏ vẻ mềm mỏng, yếu đuối nhưng thực chất đang cười thầm trong lòng.

Mẹ con cô ta bị bố ghẻ lạnh nên sinh ra thù hận nhưng chẳng phải mẹ cô ta muốn thế sao.

"Không sao, Linh Chi ngoan ta sẽ bảo vệ nàng"
"Người đâu giết ả ta rồi quăng vào sâu trong rừng, ở nước láng giềng đảm bảo không ai tìm ra được" Nhìn một màn trước mắt mà tim cô quặn thắt, nói chuyện với Linh Chi thì dịu dàng còn với cô thì như kẻ thù.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, thầm cười cho số phận hẩm hiu của mình.

Ngữ Yên bị giết chết do chính thanh kiếm của người mình yêu.


Bị đám người của tam thái tử quăng vào một dòng suối trong rừng.

"Này, nhìn cô ta đẹp như vậy mà chết thì thật uổng phí chúng ta có nên.." Mấy tên còn lại nghe người anh em của mình nói thế cũng hiểu nhưng cô gái này không giống với những người khác không nên mạo phạm thì hơn.

"Cô ta là con gái tướng quân đó, đã sát hại người ta rồi mày còn muốn làm chuyện đồi bại, mày không còn nhân tính nữa à!!" Thủ lĩnh của nhóm người này lên tiếng phản bác.

Nếu không có lẽ đến lúc mất đi, cô cũng không thể giữ mình trong trắng được.

"Ông ta bị tước quyền rồi còn gì phải sợ" Tên kia vẫn cứng đầu cãi.

"Tao nói mày không nghe thì đừng đi theo tụi này nữa, đừng để tao phải đánh mày"
Sau một hồi dằn co thì tên kia bị giết chết.

Cái giá hắn phải trả cho những việc làm của mình.


Lam Ly thầm cười, tuy khác tên, hoàn cảnh và cả địa điểm nhưng lại cùng chung một số phận.

Từng là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường đầy tài giỏi nay lại bị thứ gọi là tình yêu làm cho mờ mắt, chính nó đã hủy hoại cuộc đời tươi sáng của cô.

"Ngữ Yên à, số phận chúng ta đều đáng thương như nhau, nhưng cũng rất đáng trách vì tình yêu mà lại liều mình hi sinh tất cả.

Giờ tôi được sống lại nhưng lại ở một thế giới mới một con người mới, tôi sẽ sống hết phần đời còn lại thay cô, mối thù của cô tôi nhất định sẽ trả, mong cô sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ và bảo vệ tôi.."
Nhưng người đã mất thì không thể sống lại được vậy thì để Lam Ly này trả thù giúp cô.

Những con người độc ác sẽ không có cuộc sống yên ổn, quan trọng là quả báo đến sớm hay muộn.

Thay vì ngồi chờ thì để cô ra tay diệt trừ chúng, làm việc tốt tích đức cho con cháu đời sau cũng được.

Nhưng mục đích của bà vợ lẽ này không phải tình yêu thương từ người chồng, chắc chắn bà ta đứng đằng sau chủ mưu mọi chuyện, vậy thứ bà ta muốn là gì gia sản? thanh danh? trả thù?.

Bên cạnh cô từ đâu xuất hiện một con mèo trắng.

Bước lên bờ, đầu tiên cô phải tìm được người quyền lực mới có thể giúp mình.

Lam Ly bây giờ thật sự rất tàn tạ, cô ôm con mèo trên tay.

Đang đi cô gặp một người quyền quý đang cưỡi bạch mã chạy đến.

Cảm thấy cô đang cần giúp đỡ, người đó phi ngựa lại chỗ cô.

"Này cô gái có cần ta giúp gì không?" Giọng nói trầm khàn vang lên, cô ngước mặt nhìn người con trai đó.

Trên người anh ta mặc một bộ đồ đắt tiền nhìn phát biết ngay người mình cầm tìm.

"Ta bị bắt cóc đến đây, ngươi có thể giúp ta không"
"Muốn bổn điện hạ giúp sao, cũng được nhưng ta có điều kiện" Anh ta đeo một bên mặt nạ nhưng không thể giấu đi sự đẹp trai ấy được.

"Điều kiện gì ngươi nói đi" Nghe cô nói thế, anh ta liền ghé sát đầu vào tai cô thủ thỉ.


"Được, nhưng ngươi cũng phải giúp bổn vương báo thù"
"Thành giao"
_______________________
Đã update lần.

________
❤️..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi