"Meo~ meo~, mèo cưng ơi bé đang ở đâu vậy, lên tiếng cho mẹ biết đi bé ơi" Lam Ly chật vật đi kiếm mèo cưng, tại phủ vương gia lớn quá mà bé mèo thì nhỏ xíu làm cô đi tìm mệt không thở nổi.1
Lam Ly chạy nhảy khắp nơi thì cuối cùng mệt quá đành tấp vô phòng bếp uống miếng nước ăn miếng bánh rồi đi tìm tiếp, thầm hứa với lòng khi tìm được mèo cưng thì sẽ cho nó biết tay.
Ăn uống no nê thì cô định đi ngủ, hên là có Lan Nguyệt nhắc không cô lại quên việc chính.
Bé mèo nhà cô có thuốc hay để chữa trị vết thương cho hai nam nhân kia nên cô mới phải cất công đi tìm.
Chứ bình thường cô cũng không hay quan tâm đến nó cho lắm, vì nó toàn ở trong phòng ăn xong thì nằm ngửa bụng ra ngủ nên cô cũng lười để ý.
Thường ngày không cần thì lúc nào cũng thấy còn khi cần thì tìm mỏi cổ cũng chả thấy đâu, đúng là ông trời thật biết trêu ngươi cô mà.
Đang loay hoay khắp nơi thì Lam Ly vô tình đi ngang qua thư phòng của Cao Hàn.
Sự tò mò trỗi dậy Lam Ly len lén mở cửa đi vào trong.
Đúng lúc cô cũng cần tìm vài cuốn sách về độc dược để tham khảo, nếu bị hỏi thì còn biết đường mà tránh.
Bước vào bên trong đập vào mắt cô chính là sách, rất nhiều sách không chỉ vậy còn cả cách trang trí căn phòng tuy đơn giản nhưng rất bắt mắt.
Màu gỗ và vàng đặc trưng tô điểm cho nơi này.
Cô bị thu hút với mọi thứ xung quanh mà không để ý đến người ngồi phía trước, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Quay mặt nhìn thẳng thì liền bắt gặp ánh mắt hắn.
Cô giả vờ thân thiện đi lại chỗ hắn, nói.
"Hì hì, à ta không có ý gì đâu chỉ đi ngang qua thôi, à không ta chỉ muốn mượn vài quyển sách để đọc thôi, ngươi có thấy con mèo lông trắng của ta không?" Những câu hỏi của cô đều không liên quan đến nhau, cùng với khuôn mặt cố tỏ vẻ không có gì kia làm hắn phải bật cười.
Còn Lam Ly thì thấy hắn nhìn mình lạnh lùng không có tia cảm xúc, xem cô cứ như kẻ thù nên đâm ra sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh để giữ hình tượng.
Nói lấp ba lấp bấp từ ngữ không liên quan, đến cô cũng không biết mình nói gì.
Hắn nhẹ kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vòng qua eo cô.
Trên môi hiện ý cười.
"Đúng là ta không thể giận nàng lâu được" Vừa nói vừa khều nhẹ tay vào đầu mũi cô.
"Ừ, ngươi có thấy mèo của ta không?" Lam Ly quay về trạng thái lạnh nhạt như lúc đầu.
"Có thấy, nhưng ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói.
Về gia đình nàng!" Mắt híp lại, hắn nghiêm túc nói.
"Được ngươi nói đi"
"Ta đã cho người đi điều tra và biết được gia đình nàng không phải bị hoàng thượng.."
…
Lam Ly ôm chú mèo cưng trên tay thất thần đi về phòng của mình.
Chẳng lẽ điều hắn nói là thật sao..
Vậy kí ức của nguyên chủ không hoàn toàn đúng
Cũng do mình bất cẩn không chịu điều tra kĩ mà đã phán xét, không được chuyện này thật không dễ giải quyết xíu nào cả, phải từ từ tìm kiếm manh mối đến lúc đó trả thù cũng không muộn.. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Nhưng cũng không thể chắc rằng những gì Cao Hàn nói đều đúng, tự mình điều tra vẫn hơn Cô không thể đặt niềm tin vào ai nữa rồi, chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
Kể cả hắn, chỗ dựa vững chắc nhưng cô lại sợ không dám dựa dẫm vào hắn quá nhiều.
Đi một lúc thì cũng đến nơi nhưng cô như người mất hồn cứ đi thẳng.
Chú mèo trên tay sợ cô sẽ lao thẳng xuống hồ mình cũng bị kéo đi theo, trời lạnh như vậy mà đi tắm nước lạnh, thì ôi thôi rồi.
"Meo~ meo~"
(Mẫu thân yêu dấu, con không muốn tắm nước hồ lạnh lẽo này đâu.
Người ta là mèo mà bắt ăn cơm chó nay lại muốn người ta bị chết đuối à, huhu số tôi khổ quá mà) Một chiếc mèo đau khổ lên tiếng.
Còn không quên liếm liếm mặt để cô tỉnh.
Lam Ly thơ thẩn nhìn nó, thật sự muốn quăng con mèo chết tiệt này xuống dưới nước cho rồi.
"Im hoặc ta sẽ đem ngươi đi xào cà chua đó" Lam Ly híp mắt hù dọa nó.
"M..meo~ mèo méo meo mèo meo"
(Mẫu thân yêu dấu à, xin người đừng làm như vậy chứ, sao người không đem đi nướng sẽ ngon hơn nhiều, đúng là không có máu ẩm thực) Chú mèo bất bình phê phán.
"Ngươi còn dám bắt bẻ ta à, đồ mèo mập suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ chẳng làm nên trò trống gì cả" Lam Ly bức xúc, đến một con mèo cũng muốn ăn hiếp cô à, thật là tủi thân quá đi.
"Mèo meo.."
(Nhi thần không dám) Xem phim với cô nhiều quá riết bị lậm mất rồi.
"Mà sao khi nãy ngươi lại nằm trên bàn của Cao Hàn vậy?"
"Méo mèo"
(Khi nãy phụ thân làm đồ ăn ngon cho người nên con đi theo ăn ké.
Con chỉ đi ăn ké thôi, con là trai thẳng, nên mẫu thân đừng lo con làm gì phu quân của người đấy nhé).
"Đúng là đồ mèo ham ăn, mà sao ngươi dám gọi hắn là phụ thân, có tin ta đánh chết ngươi không hả, đồ mèo mập này"
"Meoooo.."
(Đố mẫu thân bắt được con) Nói rồi liền nhảy xuống khỏi tay cô, xách mông bỏ chạy.1
"Ta không tin không bắt được ngươi, hừ" Lam Ly bực dọc xắn tay áo chuẩn bị đuổi bắt với đứa con thân yêu của mình.
Những người hầu gần đó đều nhìn cô bằng con mắt hoang mang, ngỡ ngàng.
Họ vừa nhìn thấy gì vậy.
Vương phi nghe và hiểu được tiếng động vật à? Còn chơi trò đuổi bắt với mèo nữa.
"Này, ngươi thấy gì không?"
"Ừm thấy, vương phi hôm nay đẹp hơn mọi ngày"
"Không, ý là người đang nói chuyện với mèo đó!!"
"Vương phi vừa đẹp vừa thân thiện, hòa đồng lại còn yêu quý động vật đúng là người con gái mà Hàn vương chọn, vừa đẹp người vừa đẹp nết quả là trên cả tuyệt vời" Lại thêm một người u mê Lam Ly, ngoài Cao Hàn.1
Điều họ cần làm bây giờ đó chính là làm thinh, im lặng là vàng nếu lỡ nói ra bên ngoài không chừng sẽ bị giết chết mà không ai hay biết.
…
"Nàng ta là ai, biết nói chuyện với động vật cơ à, thú vị đấy!"
_____________________________________
Ừm thì nay gãnh nên viết nè, dạo này flop quá ủng hộ tui đi heo heo ????.
________
Có gì sai sót mong mọi người góp ý thẳng thắn và nhẹ nhàng.
Từ những lời góp ý chân thành đó tui sẽ ghi nhớ và rút kinh nghiệm không tái phạm cũng như cãi thiện cách viết hơn..