VƯƠNG PHI SÁT THỦ NÀNG THẬT THÚ VỊ


Sáng hôm sau, mọi việc trong phủ vẫn diễn ra như thường ngày, không thay đổi.Nhưng sao không gian lại u buồn đến thế, trời vào đông đã lạnh, giờ lại càng lạnh hơn.

Mọi người, trong phủ ai cũng nhuốm một vẻ buồn rười rượi, có phải chăng ngày hôm nay là ngày xuất trinh của lão thừa tướng và người ấy.

Cổng thành chật nghịt quân lính, người dân tụ tập xung quanh, Tưởng thừa tướng và Mộ U Minh khoác trên mình bộ giáp của một đại tướng quân.

Trên cổng thành, từng người từng người đều dõi xuống dưới , ai cũng buồn, ai cũng sầu, nhưng riêng Tưởng Lan Nguyệt cô thì khác.

Nàng nhìn về phía xa, trong mắt nàng giờ chỉ có hình bóng của Mộ U Minh.

Nàng không hiểu tại sao khi nhìn thấy hắn sắp đi lại cô đơn đến vậy.

Một tên thái giám đọc to khẩu dụ của hoàng thượng.

Mọi người già trẻ từ trên xuống dưới ai ai cũng đều quỳ rạp xuống đất nghe chỉ.


" Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nay trẫm sắc phong thừa tướng làm đại tướng quân, Phó soái là thất vương gia Mộ U Minh, trận chiến này chỉ có thắng không được thua, non sông có toàn vẹn, đất nước có yên bình thịnh thế đều nhờ vào các vị binh sĩ.

"
Vị công công đọc xong thánh chỉ, tiến lại gần thừa tướng đưa cho ngài phù binh.

" Mời thừa tướng tiếp chỉ.

"
" Hạ thần tiếp chỉ, hạ thần sẽ dốc toàn lực để không phụ công hoàng thượng ban.

"
Tưởng thừa tường dơ phù binh lên, mọi tướng sĩ cùng hô vang:
" Quyết đánh giặc Ung, bảo vệ đất nước, nhất định chiến thắng.....!Quyết đánh giặc Ung.......Quyết đánh....!quyết đánh...!"
Mọi người trên tường thành đi xuống, tiễn biệt người thân của mình đi đánh trận.

Phủ thừa tướng cũng vậy, ai cũng đên gần Tưởng lão gia:
" Ngài, đi chuyến này nhớ dữ gìn sức khỏe, đi đường bình an."
Mọi người trong phủ thừa tướng xúm lại dặn dò và nói mấy câu với Tưởng lão gia.

Còn cô Tưởng Lan Nguyệt đi đến gần Mộ U Minh, hắn nhìn cô, xuống ngựa bước lại gần:
"Nàng lo cho vi phu sao? Đợi ta trở về ta sẽ cưới nàng, nhất định ta sẽ lấy đước trái tim buốt giá của nương tử.

Nhưng nếu ta đi trận này, chẳng may ta.....!"
Tưởng Lan Nguyệt dơ ngón tay nhỏ nhắn của mình che miệng của Mộ U Minh:
" Ngươi điên à, đi đường thuận lợi bình an, yên tâm ngươi không chết được đâu.

Ta đưa ngươi món đồ này nhớ giữ kĩ chỉ khi nào cấp bách mới được sử dụng, còn không thì đừng bao giờ mở nó ra.


"
" Người đang lo lắng cho vi phu.

"
Nàng lặng im không đáp, chỉ nhìn hắn mà thôi, lòng nàng có xúc động đấy, muốn níu giữ hắn nhưng lại không thể.

" Đã đến giờ lành, chúng ta xuất binh.

"
Mọi tướng sĩ khi nghe tiếng hô đều đã chuẩn bị tinh thần, ai ai cũng hừng hừng khí thế, Tưởng thừa tướng, thất hoàng tử đều đã nghiêm trang trên ngựa.

Quay người lại với mọi người đằng sau, mắt nhìn về phía trước:
" Khởi hành.

"
Khi nhìn thấy người nhà mình đi dần, mọi người vây xung quay đã tản ra, trở về cuộc sống ban đầu.

Chỉ còn nàng đứng đó, nhìn dõi về phía xa, nhìn hắn đi mà tim đau nhói.


Khi nàng bắt đầu động lòng thì hắn lại rời đi, nàng đứng đó cố nói một câu mà lòng nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra đọng lại ở hai khóe mi
" Mộ U Minh.

Ta đợi chàng về.

"
Không hiểu sao khi bước đi rời khỏi thành đã xa, Mộ U Minh lại quay đầu hướng tầm mắt về phía cổng thành nhìn thấy một người con gái vẫn đứng đó, đang nhìn hắn, đang dõi theo từng bước chân ngựa.

Dường như không gian như ngưng đọng lại, trong mắt hắn chỉ còn lại hình bóng nàng, dù ở xa nhưng hắn vẫn chắc chắn rằng người con gái đứng đó là nàng, tiếng nàng dù nhỏ nhưng sao hắn vẫn nghe rõ, nàng đợi hắn về, nàng sẽ chờ hắn.

Hắn vui lắm, cuối cùng thì cũng biết tình cảm của hắn với nàng cũng đã được nàng đáp trả.

Việc hắn làm không vô ích.

Hắn đã có một vị trí trong tim nàng rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi