VƯƠNG PHI THẤT SỦNG - SỞ SỞ

Lúc Mộ Phong và Phi Yên tiến cung, có gặp thoáng qua cỗ kiệu của Liễu tướng.

Qua ô cửa sổ nhỏ, thấp thoáng có thể thấy Liễu tướng đang ngồi ngay ngắn trong đó. Liếc nhìn cỗ kiệu, Phi Yên cười nhạt, “Xem ra, Liễu tướng dạo này vẫn khỏe.”

“Nàng không muốn làm gì ông ta sao?” Dựa vào tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Liễu gia.

“Đi theo ông ta.” Phi Yên cong môi, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười thập phần quái dị như có như không.

Không để ý đến nụ cười quỷ dị kia, hắn nheo lại mắt, “Nàng định làm gì?”

Nụ cười trên môi Phi Yên tan biến, “Đã làm rồi. Liễu tướng quyền cao chức trọng, Liễu gia đoạn tử tuyệt tôn.” Liễu tướng cả đời truy danh trục lợi, cuối cùng, ông ta sẽ phát hiện bản thân cái gì cũng không có. ( Liễu tướng sẽ có kết cục gì? Tôi sẽ kể trong câu chuyện của Hoắc Thiên và Lãnh Băng Băng – Sở Sở.)

“Hả?”

“Năm xưa khi trở lại Liễu gia, ta mỗi ngày đều hạ dược vào thức ăn của nữ nhi Liễu gia.” Ngữ điệu Phi Yên đột nhiên lạnh lùng, “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn chúng mỗi đứa đều là gà mái không biết đẻ trứng.”

Mộ Phong rùng mình một cái, “Cho nên, nàng đã sớm biết Liễu Tự Họa không có khả năng mang thai?”

“Đúng vậy.”

Mộ Phong nuốt một ngụm nước bọt, “Đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?”

Bạch Phi Yên chuyển chủ đề, “Chàng có nhớ, hôm đó tại bãi tha ma chàng bị ám sát là do ai làm hay không.”

“Không biết.” Mộ Phong lắc đầu, nhíu mày.

Phi Yên nhún nhún vai, “Ta cũng không biết.”

“Là ai không quan trọng, quan trọng là … hắn vô tình có ích.” Mộ Phong mỉm cười sung sướng, “Nhớ lại lần đó trong miếu đổ, chúng ta....” Y cố ý không bỏ lửng câu nói.

Phi Yên hai má ửng đỏ, mặt lạnh như băng, “Nói năng trơn tuột, quả nhiên là phong lưu lãng tử.”

“Gặp được nàng, ta đã thu hồi trái tim phong lưu.”

“Ai tin chàng? Tin được chàng thì lợn nái cũng biết leo cây.”

“Nữ nhân, đừng chọc tức ta.”

Phi Yên vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo hếch cằm, “Vậy thì sao? Chàng muốn đánh ta ư?”

“Đừng cho là ta không dám.”

“Người dám đánh ta còn chưa ra đời đâu.” Đệ nhất phi tặc, cuồng ngạo không thay đổi, lạnh lùng như trước.

Hai người cãi nhau ỏm tỏi, nhưng lại vô cùng thân thiết, cùng đi vào trong hoàng cung được bao bọc bởi những bức tường cao ngất.

Tần Vật Ly cần chính yêu dân lần đầu tiên không ở trong tẩm cung, mà đang tản bộ trong sân vườn một nơi thanh u vắng vẻ.

Đi vào vườn, Bạch Phi Yên đột nhiên nắm chặt tat Mộ Phong, run nhè nhẹ.

Tần Mộ Phong mỉm cười, “Đừng sợ, có ta ở đây.”

“Bộ ta đáng sợ lắm sao?” Tần Vật Ly đưa lưng về phía bọn họ.

Phi Yên vội lên tiếng, “Không phải.” Chỉ là không dám đối mặt.

“Huynh đệ, qua đây nói chuyện.” Tần Vật Ly vẫn đứng xoay lưng về phía bọn họ, hướng về một tòa viện khác mà đi.

“Đại ca mời.” Mộ Phong theo sau.

Tần Mộ Phong và Tần Vật Ly một trước một sau, xác định đã khuất tầm mắt của Phi Yên, Tần Vật Ly đột nhiên quay đầu, một quyền đánh vào người Tần Mộ Phong. “Ta thích nàng, lần đầu tiên gặp nàng, ta đã bị nàng hấp dẫn.”

Tần Mộ Phong bị hắn đánh cho té ngã lăn ra đất, rên lên một tiếng đau đớn.

Túm áo Mộ Phong lôi dậy, nắm tay rắn chắc của Tần Vật Ly lại vung về phía y, “Chỉ bởi vì ngươi là đệ đệ, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng tranh cái gì với ngươi. Nữ nhân thiên hạ ta đều có thể cho ngươi, vì sao ngươi cứ phải giành nàng?”

Tần Mộ Phong ôm ngực, khó nhọc ho khan vài tiếng, nhưng không phản kháng.

Nắm đấm của Tần Vật Ly như mưa rơi tới tấp vào người Mộ Phong, “Một tên đệ đệ ngu ngốc như ngươi, vậy mà nàng lại yêu thích? Vậy mà nàng hạnh phúc khi được ở bên cạnh. Ta chịu thua, ta giao nàng cho ngươi đó.” Mỗi một quyền tung ra đều mạnh hết sức, không lưu tình chút nào, nhưng đúng là không có ý làm hại. “Nàng là một cô nương tốt, chỉ tiếc nàng không có ý với ta. Bằng không, không tới phiên ngươi. Nếu ngươi dám phụ nàng, ta sẽ bẻ xương ngươi đem đi nấu canh.”

Còn Tần Mộ Phong thì lại lặng yên đón nhận, không tránh né, không phản kháng. Một ngụm máu tươi phun trên mặt đất, hắn chật vật chống người quỳ trên mặt đất. “Tần Mộ Phong thề với trời, nếu ta phụ Phi Yên, ta... sẽ không được chết tử tế.”

Có được lời hứa hẹn của y, Tần Vật Ly hất hất tay, ngồi xếp bằng dưới đất, cười tủm tỉm thân thiết, “Huynh đệ, ngươi và đệ muội khi nào thành thân?”

Mộ Phong xoa xoa ngực, “Khụ, tạ ơn đại ca thành toàn.”

Tần Vật Ly ngửa đầu nhìn trời cao, cất giọng cười trầm trầm, “Ta và nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, là tại ta cứ nhớ mãi không quên mà thôi. Ở bên cạnh đệ, nàng mới giống một con người chân chính.” Hắn cúi đầu nhìn Tần Mộ Phong, “Nàng yêu đệ, ta chúc phúc cho hai người.” Trong tiếng cười của hắn thấp thoán một chút cô đơn, một chút thê lương.

Nữ tử lần đầu tiên khiến hắn động tâm, lại chính là tiểu thiếp của đệ đệ, tạo hóa trêu đùa.

“Cảm tạ đại ca.” Gió thổi tung bay bạch y của nàng, đẹp như một tiên tử trong tranh.

Tần Mộ Phong khó nhọc từ dưới đất đứng dậy, “Nàng tới từ khi nào?”

“Ta vẫn đi theo phía sau hai người.” Rút chiếc khăn tay trong người, nàng cẩn thận lau vết máu nơi khóe miệng Mộ Phong.

“Phi Yên, ta chúc phúc muội.” Chuyện tới hôm nay, chỉ có thể chúc phúc.

“Cảm tạ đại ca.” Nàng nhét khăn tay trở lại trong áo, móc ra một khối ngọc bội, “Đại ca, ngọc bội này trả lại huynh.”

Tần Vật Ly nhận lại ngọc bội, nhìn thật sâu vào mắt nàng, “Muội có từng thích ta hay không, cho dù chỉ là một chút?”

Đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười ôn nhu, “Bạch Phi Yên ta thật là may mắn, gặp được nhân trung long phượng giống như hai người. Đã từng căm ghét sự bá đạo của Mộ Phong, từng nghĩ sẽ yêu huynh, thế nhưng, không thể khống chế được trái tim mình. Huynh là một bằng hữu tốt, nếu không phải gặp Mộ Phong trước, ta nghĩ ta sẽ yêu huynh.”

Tần Vật Ly cười thoải mái, “Vậy là được rồi, nếu muội muốn ăn khoai lang, trở lại tìm ta.”

Phi Yên cúi đầu hạ mắt, “Với tư cách là bằng hữu, ta có thể hỏi huynh một vấn đề hay không?”

“Nói đi.” Nếu Phi Yên đã lên tiếng, hắn nhất định sẽ trả lời thật.

Nàng hít một hơi thật sâu, “Huynh định đối xử với Mộ Phong thế nào?”

Bạch Phi Yên tin tưởng, một người thông minh tuyệt đỉnh như Tần Vật Ly sẽ biết nàng đang nói cái gì.

Tần Vật Ly trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn Mộ Phong, “Mộ Phong là một tướng tài, không nên mai một. Chỉ cần hắn không tạo phản, Tần Vật Ly ta xin thề với liệt đại tổ tông của Tần gia, sẽ không động đến hắn.”

Tần Mộ Phong cũng trầm mặc một hồi, “Phi Yên là người giang hồ, quanh năm nhốt tại vương phủ, không thích hợp với nàng.” Tần Mộ Phong biết, nàng thích sống cuộc đời không ràng không buộc, thoải mái tự do. Nếu buộc nàng ngoan ngoãn ở trong vương phủ, thực sự quá ủy khuất.

“Nửa năm.” Tần Vật Ly phe phẩy chiết phiến.

Làm huynh đệ nhiều năm, Mộ Phong lập tức hiểu được ý Vật Ly. “Năm năm.” Chí ít, y muốn có năm năm tự do.

“Một năm.”

“Ba năm.”

Tần Vật Ly đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Ba năm sau, Phi Yên tiến cung làm đại nội mật thám.”

Tần Mộ Phong từ chối khéo, “Hoàng Thượng, thần muốn giao trả binh quyền, dẫn Phi Yên đi ngao du thiên hạ.” Chỉ có rời xa triều đình, mới có thể có được sự tín nhiệm thật sự của Tần Vật Ly.

“Các ngươi sợ ta?” Tần Vật Ly mỉm cười, “Quân vô hí ngôn, chỉ cần đệ không phản, ta sẽ không giết đệ.”

Bạch Phi Yên chậm rãi quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thành toàn cho chúng ta đi.”

Tần Vật Ly ngửa mặt lên trời thở dài, “Thôi bỏ đi, các ngươi đi đi.” Hắn luôn luôn không có biện pháp đối với nàng. Lời cầu xin của nàng, hắn không thể nào cự tuyệt.

Tần Mộ Phong cũng quỳ xuống, “Tạ ơn Hoàng Thượng.”

“Nghe nói Tuyết nhi ở Nam Việt, gả cho Tĩnh vương Nam Ngạo Thiên làm phi. Lệnh bài thuộc về muội, chỉ cần hai người nguyện ý, lúc nào cũng có thể trở về.” Tần Vật Ly nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, tiêu sái rời đi, “Tuyết Nhạn và Bình Nam Vương của trẫm, nhớ phải trở về.” Cuồng ngạo ngang ngạnh, tiêu sái tà mị.

Lục tỷ gả cho Nam Việt Tĩnh vương? Thật hay giả? Có lẽ, nàng nên đích thân đi xem thử.

Nhìn theo bóng lưng Tần Vật Ly, Phi Yên nói, “Hắn là một nam nhân tài ba, một quân vương tài ba.” Một nam nhân độ lượng như vậy, thế gian hiếm có.

Thái Hà cũng như Hàm Thúy, được an táng tại một nơi non xanh nước biếc ở vùng ngoại ô. Vô luận bọn họ khi còn sống đã làm những chuyện gì, chết rồi thì cũng coi như xong.

Phi Yên lẳng lặng đứng trước mộ bia mới lập, những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mơn trớn dòng chữ trên mộ bia, khẽ mỉm cười, “Thái Hà, ngươi ngủ yên nha. Ta chưa từng hận ngươi, ngươi cũng đừng hận ta, được chứ?”

Nàng ngồi xổm xuống, nghiêng người tựa trên mộ bia, “Ngươi rất đẹp, thực sự rất đẹp. Nếu ta là nam nhân, cũng sẽ vì ngươi mà mê mẩn. Còn về quá khứ của ngươi và Mộ Phong, ta cũng đã được nghe kể hết rồi. Bất luận thế nào, ngươi cũng đều yêu chàng. Đương nhiên, chàng cũng yêu ngươi. Kỳ thực ta rất hâm mộ, hâm mộ ngươi đã gặp chàng trước ta. Nếu như ta gặp được chàng sớm hơn, giữa ta và chàng, sẽ không có quá nhiều gút mắc như vậy.”

Ánh mắt nàng lại dừng trên bia mộ bên cạnh, “Hàm Thúy, ta biết ngươi yêu Mộ Phong. Chỉ tiếc, chàng không yêu ngươi. Chàng trước sau đã phụ ngươi, nếu như ngươi ở dưới suối vàng biết được, hãy tha thứ cho chàng. Ngươi là một nữ hài tốt, văn thao vũ lược, bế nguyệt tu hoa. Nữ tử giống như ngươi, vốn nên được hạnh phúc.” Bạch Phi Yên hạ mi mắt, thở dài, “Gặp phải chàng là bất hạnh của ngươi.”

“Vậy gặp phải ta, là hạnh phúc hay bất hạnh của nàng.” Tần Mộ Phong đứng ở sau lưng nàng chậm rãi mở miệng.

“Chàng nói xem?” Nàng mỉm cười, vẫn ngồi im dựa vào bia mộ.

“Dám dựa vào bia mộ, ta xưa nay chưa thấy qua nữ nhân nào to gan như vậy.” Tần Mộ Phong cất giọng, kéo nàng dậy, “Dưới đất lạnh lắm.”

Nàng ngoan ngoan đứng dậy, tay vuốt lên trên mộ bia, “Thái Hà, Hàm Thúy, Tần Mộ Phong thực sự hư hỏng, phong lưu tùy hứng bạo ngược, tìm không ra một điểm ưu điểm nào. Chàng làm tổn thương các ngươi, cũng làm tổn thương ta. Nếu như các ngươi ở dưới suối vàng nghe được, hãy cùng giúp ta nghiêm phạt chàng. Hãy phạt chàng... trọn đời trọn kiếp sủng ta yêu ta, có được hay không? Phong lưu lãng tử sợ nhất bị nữ nhân buộc chặt, với chàng mà nói, hình phạt như vậy chính là nghiêm khắc nhất.”

Tần Mộ Phong đặt bức tranh cầm trong tay ở trước mộ Thái Hà, dùng hỏa chiết tử châm lửa, “Thái Hà, bất luận thế nào, ta cũng đã từng yêu nàng. Hy vọng kiếp sau, nàng có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.” Ngọn lửa dần dần nuốt trọn bức hoạ cuộn tròn, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Bạch Phi Yên đưa tay vuốt ve mộ bia, “Bọn ta phải rời khỏi kinh thành rồi, hãy bảo trọng.”

Tần Mộ Phong cầm tay nàng, “Đi thôi.”

Nàng nhu thuận để cho y dắt đi, “Ừm.”

“Đi đâu?”

“Giang hồ a.”

“Được, chúng ta đi khắp chốn giang hồ.”

“Vì ta mà từ bỏ tất cả, không hối hận chứ?”

“Vĩnh viễn không hối hận.”

Hai người dần dần đi xa, trong tia nắng ban mai chỉ còn lại bóng lưng phu thê thâm tình của bọn họ.

Từ đó, Vô Tranh Sơn Trang lại có thêm một đoạn giai thoại, một đoạn truyền kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi