VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Trên đời này không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, tất cả các đại thần trong triều đều nẳm rõ thông tin, không chỉ biết Thích Vy giúp Trác gia chữa khỏi bệnh cho Trác Bất Phàm mà còn biết nàng đã giúp Trác Chính Thanh chữa khỏi căn bệnh không tiện nói ra.

Nhưng!
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ người trước kia dù bất luận dùng thủ đoạn nào cũng không thể lôi kéo, hối lộ bị coi là sỉ nhục còn bị cáo trạng ngược lại – Trác Chính Thanh – cùng bọn họ vốn đứng cùng một chiến tuyến, thê’ mà nay chỉ vì căn bệnh phù chân liền thay đổi thái độ!
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Thế mà cũng được sao?
Chữa bệnh phù chân xong liền có thể lôi kéo được một đồng minh, chuyện này ai mà ngờ tới chứ?
Thủ đoạn này đúng là khó lòng phòng bị!
Khi Cơ Vấn Thiên không còn ở trong tầm mat, có người chạy đuổi theo Trác Chính Thanh, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng nói: “Trác đại nhân, ông không thể làm như vậy, Dục vương quyền thế ngập trời, nếu ông không đứng vững trên cùng chiến tuyến với bọn ta thì chuyện muốn chống lại hắn sẽ càng thêm khó khăn.

Sao ông có thể vì một chút ân huệ nhỏ liền lung lay chứ!”
Đối mặt với những tiếng trách móc của đồng liêu, Trác Chính Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Ân huệ nhỏ? Đó là do các ngươi còn chưa bao giờ nếm trải qua cảm giác bị hành hạ bới bệnh phù chân! Nói thì cái gì chẳng dễ!”
Nghĩ đến hai ngày nay sau khi các triệu chứng của bệnh phù chân thuyên giảm thì mỗi ngày ông ta đều ngủ rất ngon, ngay cả phu nhân gần đây mặt mày ủ rũ cũng trở nên tươi tẳn hơn, tâm tình thoải mái cho nên thần sắc của Trác Chính Thanh cũng được cải thiện.

Cho nên Trác Chính Thanh không thèm để ý đến đồng liêu còn đang bận đếm kỹ tội trạng của Dục vương nữa mà chỉ ngạo nghễ cất bước rời đi.


Ngẫm lại thì chuyện Dục vương quyền thế ngập trời cũng có liên quan gì đến ông ta chứ? Đừng nói đến chuyện không thể làm gì được hẳn, mà cho dù hắn có ngã xuống thì ông ta cũng không chiếm được chút lợi gì.

Chẳng lẽ binh quyền còn có thể rơi vào người một Đô ngự sử như ông ta hay sao?
Có thời gian rảnh rỗi như vậy thì chi bằng ông ta đến bái kiến Dục vương phi đế tìm bí kíp cho con dâu sinh thêm mẩy đứa cháu nối dõi, chứ một đứa cháu chung quy vẫn còn quá ít.

Đáng tiếc Dục vương phi lại thu phí quá cao!
Trên mặt Trác Chính Thanh liền lộ ra vẻ đau khổ.

Sau khi trớ về vương phủ, Cơ Vấn Thiên nhìn chằm chằm Thích Vy với ánh mắt rất kỳ lạ khiến cho nàng nổi hết cả da gà.

“Ngươi nhìn cái gì? Trên mặt ta có dính gì sao?”, Thích Vy gãi má nói.

Cơ Vấn Thiên cảm khái từ tận đáy lòng: “Ta chỉ đang cảm thấy cưới được một thê tử tốt mới thực sự quan trọng”.

Thích Vy:”?’
Nói cái gì mà chẳng đầu chẳng đuôi?
“Nói tiếng người đi!”
Cơ Vấn Thiên kể lại chuyện Trác Chính Thanh đã nói ra những lời lấy lòng mình trên triều, lại nói rõ hôm nay khi đến ngự thư phòng thì hoàng thượng đã hỏi hắn phương thuốc giảm triệu chứng mãn kinh chuẩn bị dùng cho thái hậu.

Theo lời hoàng thượng thì gần đây thái hậu càng ngày càng bất an, nói không chừng chính là thời kỳ mãn kinh, cần uống chút thuốc điều trị, chờ sức khỏe tốt lên thì chắc cũng có thế an phận một chút.

Nếu như thái hậu hậu sự biết an phận thì đây chính là công lao của Thích
Vy.

Thích Vy dè dặt nâng cằm: “…bây giờ ngươi mới biết ta tốt như thế nào sao? Ngươi có thể cưới được ta chính là do kiếp trước ngươi đã giải cứu thế giới đó”.

Cơ Vấn Thiên cười nói: “Chắc là vậy

‘ạ.

II
rồi.

Thích Vy liếc mắt nhìn hắn, nói: “Sau này ngươi phải đối xử tốt với ta một chút, nếu không nói không chừng ngày nào đó sự giúp đỡ của ta liền chuyển sang cho người khác”.

Cơ Vấn Thiên kiên định nói: “Sẽ không có ngày đó đâu”.

“Chuyện đó cũng chưa chắc”.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa tâm tư riêng.

Một lúc lâu sau Cơ Vấn Thiên mới chủ động lên tiếng: “Bởi vì chuyện của Trác gia cho nên hiện giờ trong triều có không ít người đều đem tin tức nàng giỏi y thuật để trong lòng.

Chắc chắn sau này sẽ có nhiều người đến tìm nàng xin khám bệnh”.

“Đó là chuyện tốt”, Thích Vy tiếp tục viết đơn thuốc trong tay, vui vẻ nói: “Chuyện đó chứng tỏ ta lại có cơ hội kiếm thêm được nhiều tiền, dù sao có cầm nhiều tiền cũng không đau tay được”.

Cơ Vấn Thiên bỗng nhiên đi tới trước mặt nàng hỏi: “Nãy giờ nàng đang viết gì vậy? Chính là phương thuốc mà nàng cùng với hai người Phó Vân Thi đã thương lượng với nhau để mở cửa hàng sao?”

“Không phải”, Thích Vy chỉ mấy tờ giấy đặt bên cạnh thư án rồi nói: “Những phương thuốc đó đã viết xong từ sớm rồi.

Phương thuốc này là để cho Cổ quản gia.

Cơ Vấn Thiên kinh ngạc: “Cổ quản gia bị làm sao? Thân thể có chỗ nào không khỏe sao?”
Không biết Thích Vy đã nghĩ đến điều gì mà khóe miệng lại giật giật: “Không phải, ông ấy giúp các hạ nhân khác trong vương phủ hỏi phương thuốc thôi.

Bới vì trong vương phủ có không ít hạ nhân bị bệnh phù chân, Cổ quản gia sau khi biết được tin tức ta giúp Trác gia chữa bệnh liền muốn giúp đỡ hỏi thăm phương thuốc.

Phương thuốc ngâm chân kỳ thật rất đơn giản, nhưng còn có những lưu ý khác, cho nên ta phải viết ra cho ông ấy”.

Cơ Vấn Thiên:
Lại là bệnh phù chân sao?
Những căn bệnh mà trước đây hắn chưa từng để ý thì gần đây đột nhiên xuất hiện quá nhiều!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi